Xuyên Không Tự Sự Ký

Chương 36: Làm khách. Quần áo




edit & beta: Hàn Phong TuyếtCô ba yêu kiều cười nói: “Qúy đại nhân, vấn đề này khó trả lời thật mà! Trước giờ đại tỷ chưa từng chia sẻ tâm tư với ai, tỷ ấy có người trong lòng hay không thì chỉ có mình tỷ ấy biết. Nếu đại nhân muốn có được đáp án thì chờ sau khi tìm được tỷ ấy về rồi hỏi đi!”

Cẩu quan cười vô cùng bất đắc dĩ. Đã mất công chơi trò chơi vô vị cùng hai chị em họ, cuối cùng còn bị người ta đùa cợt, điều cần hỏi thì không hỏi được. Tôi hứng chí trộm nhìn, thấy gương mặt hắn dù đau khổ vô cùng, nhưng ánh mắt sáng trong suốt kia lại không hề có vẻ thất vọng hay thất bại. Biểu tình đó làm tôi chợt có cảm giác, cho dù hai chị em nhà họ Hạ không nói gì hết, hắn cũng rất chắc chắn rằng bản thân sẽ phá được vụ án này. Tên này, ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra rảnh rỗi nhàn tản, sống tiêu dao mỗi ngày, thực ra… cũng là một người rất tự tin về bản thân!

Hở? Rất tự tin ư? Nói khó nghe chính là tự phụ, tự luyến. Hừ, nói mau, cẩu quan nhà ngươi có phải rất coi thường người khác không? Có phải lúc nào cũng cảm thấy chúng tôi rất ngu ngốc hay không? Có phải luôn cho rằng mình là Anhxtanh, Ê-đi-xơn, còn chúng tôi là đồ khờ không?

Dường như phát hiện ra tôi đang nhìn hắn chằm chằm, cẩu quan quay mặt lại, trừng trừng mắt với tôi, sau đó đứng dậy nói với chị em nhà họ Hạ: “Đã vậy thì bản phủ không ở lại quấy rầy nữa. Nếu hai vị tiểu thư nghĩ ra đầu mối gì thì xin hãy báo ngay cho bản phủ, cáo từ”.

Mọi người đang định đứng dậy tiễn, lại thấy cẩu quan cười nói: “Chư vị tiểu thư không cần khách sáo, xin dừng bước. Thanh Âm, phiền ngươi tiễn vi huynh đi”.

Nhạc Thanh Âm nghe vậy thì cùng hắn bước ra khỏi phòng. Xem ra cẩu quan muốn giao cho anh ta nhiệm vụ nào đó – anh dũng hiến thân cho cô ba nhà họ Hạ? Ừm… Trước đó phải bồi bổ thân cái đã!

Hai nam nhân đi rồi, không khí trong phòng khách lập tức trở nên kỳ dị. Bốn cô gái ngồi ở hai hàng ghế đối diện nhau. Điền Tâm Nhan nhìn chòng chọc vào cô ba, cô ba dán mắt vào tôi. Tôi đương nhiên không thể chịu thiệt, nhất định phải tìm ai đó để chìn chằm chằm cho công bằng, vậy là đưa mắt về phía cô hai, lại thấy nàng đang thấp thỏm ngó ra ngoài cửa, ngẩn người. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, nhưng biến mất rất nhanh, không bắt được.

Chợt nghe thấy cô ba nhà họ Hạ lạnh lùng cất tiếng: “Vị cô nương này thật lạ mắt, xin hỏi là thiên kim nhà vị đại nhân nào vậy?”

Ồ? Câu này là hỏi tôi ư?

Tôi mỉm cười đáp: “Tiểu nữ họ Nhạc, tên…”

Không đợi tôi nói hết, cô ba bỗng nhiên vỗ tay một cái, cười nói: “Ồ! Thì ra cô cũng mang họ Nhạc! Chẳng trách! Cái tên Nhạc Nhất Đao mổ lợn ở phía tây thành là thân thích của cô đúng không? Hai hôm trước hắn còn mang tới quý phủ chúng ta mấy cái đầu lợn đấy!”

Cô này… Lấy thân phận người thân của đồ tể để châm chọc tôi ư? Đừng có mà coi thường nhân dân lao động! Phải biết rằng, nguyện vọng một của tôi là được gả cho người có tiền, nguyện vọng hai chính là được gả cho một đồ tể đấy… Ngày nào cũng có thịt ăn mà!

“Nhạc Nhất Đao?” Tôi nhìn nàng ngơ ngác.

“Đây là biệt danh của hắn, ý là chỉ cần một đao đã có thể chém chết lợn rồi! Sao nào, cô chưa nghe nói ư? Tiếng tăm của hắn cũng lừng lẫy lắm cơ mà!” Cô ba cười khanh khách.

“Ồ… biệt danh này tôi chưa nghe huynh ấy nhắc đến bao giờ, đợi lát nữa hỏi vậy”. Tôi thành thật nói, đúng lúc Nhạc Thanh Âm quay về, bèn đứng dậy nghênh đón: “Ca ca, lúc nãy Linh Ca nghe Hạ tam tiểu thư nói huynh có biệt danh là “Nhạc Nhất Đao”, sao muội chưa nghe thấy huynh nhắc đến bao giờ?”

Nhạc Thanh Âm sửng sốt nhìn sang cô ba, cô ba thì trợn mắt há hốc mồm. Tôi nghiêm túc nói: “Còn nữa… Ca ca ngày ngày đến nha môn làm việc đã cực khổ lắm rồi, bổng lộc của cha cũng đủ để chi tiêu trong nhà. Nếu ca ca cảm thấy nhà mình chi tiêu quá nhiều thì Linh Ca tình nguyện ăn cơm rau dưa, mặc áo vải gai… Ca ca không cần phải ngày nào cũng giấu cha và muội đi giết lợn kiếm thêm tiền… Lỡ ảnh hưởng đến sức khỏe thì biết làm sao…” Vừa nói tôi vừa móc khăn tay lau đi dòng nước mắt trào ra vì nghẹn cười.

“Thanh Âm ca ca… Thì, thì ra đây là lệnh muội…” Tôi nghe thấy cô ba lắp bắp nói.

Nhạc Thanh Âm đưa tay lau nước mắt cho tôi, bình thản nói: “Là hiểu lầm mà thôi, vi huynh không phải Nhạc Nhất Đao, cũng chưa từng đi giết lợn, đừng khóc”.

Tôi cắn môi gật đầu, hai tay chợt bị cô ba nhào tới cầm lấy, ngại ngùng nói: “Giời ạ! Là tỷ hiểu lầm rồi! Linh Ca đừng khóc nữa nhé! Đều tại Thanh Âm ca ca lúc nãy không chịu giới thiệu muội cho tỷ…” Vừa nói vừa hờn dỗi liếc Nhạc Thanh Âm một cái, rồi thân mật nói với tôi, “Tỷ là Hạ Uyển Duyệt, nhị tỷ Hạ Uyển Nghi… Ai! Lần đầu gặp mặt đã làm Linh Ca khóc thế này, tỷ thật là đáng trách! Như vậy đi, nếu Linh Ca không chê, trưa nay xin mời hai huynh muội đến nhà tỷ làm khách, coi như để tỷ hối lỗi, không biết Thanh Âm ca ca và Linh Ca thấy thế nào?”

Hơ… Cô ba này chuyển chủ đề nhanh thật đấy! Chưa chi đã kiếm cớ để câu mỹ nam Nhạc Thanh Âm về giỏ… Hừ, thú vị đây, chỉ sợ Nhạc ca ca sẽ không dễ dàng đồng ý thôi…

“Nếu vậy, hai huynh muội chúng tôi xin quấy rầy”, Nhạc Thanh Âm nói.

Tôi xém chút sặc nước bọt. Anh… anh ta đồng ý rồi? Chẳng lẽ… anh ta cũng có ý với cô Hạ Uyển Duyệt này? Hoặc là… lúc nãy cẩu quan đã giao cho anh ta nhiệm vụ gì đó? Túm quần túm áo lại là: tôi phải quan sát thật kỹ! Quan sát thật kỹ!

Nhạc Thanh Âm vừa dứt lời, sắc mặt Điền Tâm Nhan đột biến, nghèn nghẹn nói: “Thanh Âm ca ca… bận rồi, muội muội không quấy rầy thêm nữa, xin cáo từ…” Nói xong bèn quay lưng đi ra. Tôi thấy hai chị em nhà họ Hạ nhìn nhau cười, vẻ như mình là người thắng cuộc.

Nhạc Thanh Âm quả nhiên là giả vờ độc ác rất đạt, đến một câu an ủi cũng không cho, chỉ bảo tôi: “Muội tiễn Tâm Nhan đi, bảo hạ nhân chuẩn bị xe, phải tiễn nàng về đến tận Điền phủ”.

… Cũng tốt. Để cho nàng sớm chết tâm, kẻo lại chơi trò mất tích gì gì đó… Ồ! Thì ra là thế! Nhạc Thanh Âm đồng ý với cô ba chắc chắn là vì bị cẩu quan “uy hiếp”, phải bán nhan sắc để được vào Hạ phủ, như thế sẽ dễ dàng điều tra vụ án hơn.

Chuyện này đương nhiên không thể nói ra, cho nên anh ta phải làm Điền Tâm Nhan đau lòng bỏ đi để cô ba kia mở cờ trong bụng. Nói không chừng, hừ hừ, đến Hạ phủ rồi, anh ta phải cho người ta kéo tay, đánh thương, mắng yêu gì đó để moi được tình báo quan trọng nữa cơ. Đương nhiên, tất cả đều chỉ là phỏng đoán của tôi. Biết đâu Nhạc ca ca kín miệng này lại coi trọng Hạ Uyển Duyệt thật, mặt ngoài không biểu lộ, nhưng trong lòng đã muốn tìm cơ hội tiếp cận từ lâu!

Nói thêm vài câu, đi tiễn Điền Tâm Nhan đáng thương xong, tôi cùng Nhạc Thanh Âm đi theo chị em họ Hạ đến Hạ phủ. Bốn người mỗi người một suy nghĩ riêng. Thật ra, thông qua nửa ngày tiếp xúc và quan sát, chuyện cô hai và cô ba vạch kế hoạch hoặc tham gia giúp cô cả bỏ trốn đã có thể khẳng định. Mà hai người họ dường như không hề dự định giả vờ không biết gì cho chúng tôi xem, như thể muốn nói: các ngươi đoán ra được là chúng ta thì cũng không thể tìm ra chứng cứ, xem các ngươi làm khó chúng ta thế nào? Mà cẩu quan chắc chắn cũng đã biết hai chị em họ có liên quan, cho nên mới lấy lui làm tiến, bản thân ở phía sau quan sát, để Nhạc Thanh Âm ra tay, vào Hạ phủ tìm manh mối.

Nói đến Hạ phủ, kiến trúc và trang hoàng quả thực không tầm thường. Lầu các chập chùng, tường nhà, cột nhà đều chạm khắc, đến một nha đầu bình thường trong phủ cũng có vòng tay nạm vàng để đeo. Hạ gia quả không hổ là thân thích của Thái sư đương triều, giàu sang không kể xiết. Nghe nói Hạ viên ngoại có mấy người con trai, không biết đã có vợ chưa?

Bên trong Hạ phủ, người ở đi qua đi lại tấp nập, ai nấy đều buồn bã, dù là thật lòng hay giả vờ thì chắc là đều vì chuyện cô cả mất tích. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, cả Hạ phủ không còn tâm trí đâu mà ăn cơm cùng nhau nữa, ai có thì người nấy tự ăn, thế nên chúng tôi cũng bớt được khá nhiều phiền phức. Cô hai và cô ba bèn mời tôi và Nhạc Thanh Âm đến một phòng khách nho nhỏ ăn cơm. Ăn xong lại ngồi uống trà nhâm nhi tán gẫu một lúc lâu, sau đó hai chị em họ lại đề nghị dẫn chúng tôi đi dạo quanh vườn. Đi dạo còn chưa được mấy chốc, cô hai kiếm cớ dẫn tôi đi chỗ khác, tạo cơ hội cho cô ba.

Mặc dù tôi bị lợi dụng, nhưng tôi cũng đang tính nhân lúc không có Nhạc Thanh Âm mà hỏi cô hai xem nhà họ còn mấy vị thiếu gia chưa cưới hỏi… Nhìn những tiểu thư cổ đại này vì chuyện chung thân của mình mà vắt hết óc thể hiện tài năng, cô gái hiện đại tiên tiến tôi đây cũng không thể lạc hậu được.

Sau khi chia làm hai đường, cô hai dẫn tôi đến khuê phòng của nàng, thay một bộ áo mỏng màu mai đỏ. Tôi vờ vịt khen bộ quần áo đẹp, cô hai cười khẽ, nói: “Bộ quần áo này là sinh nhật năm ngoái đặc biệt may đấy. Tỷ trước giờ thích màu đỏ, năm nay vốn định may một bộ màu đỏ, nhưng tam muội nhất quyết không chịu nên thôi”.

Tôi cười nói: “Hai người là tỷ muội song sinh, có phải tất cả quần áo mặc đều giống nhau không?”

Cô hai gật đầu, cười nói: “Đúng thế, cho nên lúc may quần áo rất phiền toái, phải quan tâm đến sở thích của nhau. Nhiều lúc còn cãi nhau vì chuyện này cơ!”

“Nhà có nhiều huynh đệ tỷ muội mới vui, cãi nhau cũng là cái phúc!” Tôi cố ý chuyển đề tài sang huynh đệ nhà họ.

“Nói đến huynh đệ tỷ muội, lệnh huynh có vẻ như không phải là người thích nói cười”, cô hai lại hướng đề tài về phía Nhạc Thanh Âm, “Huynh ấy bình thường có dữ với muội không?”

“Gia huynh là người rất ôn hòa, chỉ là nói không nhiều thôi. Người hoạt bát ở chung với huynh ấy chỉ sợ sẽ không chịu được”, tôi ám hiệu.

Cô hai gật đầu, như có điều suy nghĩ. Tôi đang định hỏi thăm chuyện lập gia đình của anh em nàng, lại chợt thấy nàng hỏi: “Vậy còn… Qúy đại nhân?”

Hả? Sao lại… nhắc đến cẩu quan rồi? Tôi nhìn cô gái nói mình thích màu đỏ này, thấy nàng dù bày ra vẻ mặt lơ đãng, nhưng rõ ràng còn hơi xấu hổ, không khỏi nhớ tới bộ dạng thất thần nhìn ra cửa của nàng lúc sáng. Chẳng lẽ… ôi chao…

Thấy tôi nhìn, cô hai vội cười nói: “Tỷ chỉ là cảm thấy vị đại nhân ấy rất thú vị, tựa như trời có sập xuống cũng vẫn ung dung, không hề có cái kiểu cách nhà quan, không giống với… những viên quan mà tỷ từng nghe nói. Linh Ca… rất thân với đại nhân ư?”

“Không thân”, tôi đứng dậy, “Qúy đại nhân là cấp trên của gia huynh, thi thoảng sẽ đến tệ phủ chốc lát… Nhị tiểu thư, không còn sớm nữa, Linh Ca muốn đi tìm gia huynh”.

Cô hai cũng vội vàng đứng dậy, cười nói: “Mới ngồi có một lát mà? Nào có muộn đâu? Chi bằng chúng ta đi dạo một lát, ngồi mãi cũng buồn bực”.

Ra khỏi phòng rồi vẫn là đi dạo lung tung. Thấy tôi lười nói chuyện, cô hai không khỏi cười nói: “Linh Ca đã định việc chung thân đại sự chưa?”

“Chuyện này phải tùy duyên thôi, lập gia đình sớm có gì tốt”, tôi bình thản nói.

Cô hai che miệng cười, “Linh Ca thật là nhìn thoáng, chẳng lẽ không sợ lớn tuổi một chút sẽ không ai cần nữa ư?”

“Nếu có ắt sẽ có, nếu không có thì cưỡng cầu cũng chẳng được”, tôi vẫn bình thản nói.

Cô hai nghiêng đầu nhìn tôi một lúc lâu mới cười nói: “Quả nhiên là huynh muội, giọng điệu giống nhau như đúc!”

Biết nàng đang nói tôi và Nhạc Thanh Âm, tôi bèn cười, không đáp lại. Cô hai còn định nói thêm gì nữa, chợt thấy một nha hoàn chạy tới, thở hồng hộc bẩm: “Tam tiểu thư! Nhà mẹ nhị phu nhân đưa tới mấy tấm lụa Giang Nam, mời tam tiểu thư và nhị tiểu thư đến chọn…”

Cô hai đưa ngón tay sơn móng đỏ ra nhéo mũi nha hoàn, lắc đầu cười nói: “Nha đầu ngốc, ta là nhị tiểu thư của ngươi! Ta phải đến chỗ Nhị nương, tam tiểu thư bây giờ chắc đang tiếp khách trong hậu hoa viên, ngươi đến đó tìm thử xem!”

Tiểu nha hoàn lè lưỡi vâng lời, chạy đi rất nhanh. Cô hai cười với tôi, nói: “Nhị nương cho gọi, không đi không được, Linh Ca cứ đi dạo ở đây nhé, tỷ đi một lát rồi về”.

Tôi gật đầu, nhìn nàng đi khỏi.

Chẳng biết tại sao không thấy hứng thú với việc gì, chỉ đành lững thững đi loạn, bất tri bất giác tới trước một căn phòng, thấy mấy nha hoàn đang thu quần áo trên dây phơi. Họ thấy tôi thì đứng lại hành lễ, nói: “Cô nương nương là khách của tiểu thư nhà chúng tôi?”

Tôi gật đầu cười cười, nói: “Ta chỉ là đi loanh quanh một chút, các ngươi cứ làm việc đi, không cần để ý ta”.

Mấy nha hoàn đáp lễ, tiếp tục thu quần áo. Tôi bỗng liếc thấy một bộ màu mai đỏ, bèn hỏi họ: “Đây là quần áo của tam tiểu thư nhà các ngươi à?”

Một người đáp: “Bẩm cô nương, đây là quần áo của đại tiểu thư nhà chúng tôi”.

Hả… Cô cả? Thật kỳ lạ. Ở cổ đại, nhà giàu có đúng là có thói quen may quần áo mới vào dịp sinh nhật. Cô hai và cô ba sinh đôi, may quần áo giống nhau cũng đúng thôi, nhưng may một bộ cho người không đón sinh nhật thì có vẻ không hợp lý. Chẳng lẽ… không phải chứ?!

“Thế thì lạ nhỉ… Lúc nãy ta vừa mới thấy đại tiểu thư của các ngươi mặc một bộ hệt như thế này đi qua, sao ở đây còn có một bộ nữa? Lẽ nào nàng có hai bộ quần áo giống hệt nhau?” Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

Mấy nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, người vừa đáp lúc nãy cất lời: “Chắc là cô nương nhìn nhầm rồi. Người mà cô nương vừa thấy có lẽ là nhị tiểu thư hoặc tam tiểu thư. Đại tiểu thư của chúng tôi hiện giờ… không ở trong phủ”.

“Ồ… Thì ra là ta nhìn nhầm, thật ngại quá”. Tôi che miệng cười.

Nha hoàn đó vội cười làm lành, “Cũng khó trách, ba vị tiểu thư nhà chúng tôi sinh ra từ cùng một thai, cho dù là lão gia hay đại phu nhân cũng chẳng phân biệt được…”

… Quả nhiên! Ba, ba chị em nhà họ Hạ lại, lại là sinh ba!