edit & beta: Hàn Phong Tuyết“Cái lục lạc này chẳng phải muội muốn có từ lâu rồi ư?”
“Nhận lấy đi, gắng quý trọng”.
Tôi không phải người ham tiền của. Cái lục lạc mèo con đối với tôi không
chỉ có giá trị là bao nhiêu lượng bạc mà nó là thứ mà chủ cũ của cơ thể
này thích, cũng là thứ mà ca ca của chủ cũ cơ thể này yêu cầu tôi phải
quý trọng. Để cảm tạ Nhạc Linh Ca cho tôi được sống tiếp trong cơ thể
nàng, cũng như Nhạc Thanh Âm dù nghi ngờ nhưng vẫn để tôi ở lại hưởng
thụ cuộc sống giàu sang, nói gì thì nói, tôi quyết phải đòi cái lục lạc
mèo con về.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà,
so ra, tính mạng của bản cô nương mới là quan trọng nhất. Chỉ là một cái lục lạc thôi… họ lấy rồi thì cứ cho họ. Sau này tôi sẽ uy hiếp Điền Tâm Nhan, bắt nàng phải lấy lại trả tôi, nếu không tôi sẽ ngăn cản, để nàng không gả được cho Nhạc Thanh Âm! Ha ha ha ha… quả nhiên là bản cô nương ma cao một trượng*… À không, đạo cao một trượng*.
*Câu đầy đủ: “Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Đạo cao một trượng, ma
cao hơn trượng. Đạo cao hơn trượng, ma đành chịu thua”. Ý nghĩa: khi
người hành giả tu được một chút công đức (đạo cao 1 thước) thì trước mặt người đó khó khăn phải vượt qua sẽ đến mạnh hơn, dồn dập hơn trước (ma
cao một trượng). Cái thiện vẫn chiến thắng cái ác, tuy nhiên đó là cái
thiện tâm mạnh mẽ có đủ năng lực hàng phục cái ác ở chính tâm mình.
Thong thả bỏ một quả nho vào miệng, lại thấy Bạch Kiều từ ngoài cửa đi vào,
nói: “Tiểu thư, nô tỳ vừa đi mua anh đào, thấy nhóm Điền tiểu thư,
Trương tiểu thư cười nói đi bên đường đối diện, bên hông Trương tiểu thư còn đeo một chiếc lục lạc, trông thế nào cũng thấy giống hệt cái lục
lạc mèo con của tiểu thư…”
Ồ… Trương tiểu thư đáng hận, chắc là cái cô nói chuyện khắc nghiệt lúc nãy.
Hừ một tiếng, tôi nói: “Kệ họ đi. Bạch Kiều, thời gian này các ngươi đừng
đi ra khỏi phủ, nếu cần mua gì thì cứ gọi mấy tên sai vặt, đi thành từng tốp… Anh đào đâu? Rửa mang vào đây ăn”.
Bạch Kiều
bối rối nói: “Anh đào thì mua rồi, nhưng bị các tiểu thư trông thấy,
nhất quyết mang đi, nói là muốn mang đến Nguyệt Mãn lâu vừa xem kịch vừa ăn, còn nói tiểu thư cũng đến, bảo nô tỳ cứ về đi”.
Này này này này này! Các cô này cũng khinh người quá đáng quá! Trộm lục lạc của tôi thì cũng thôi đi, tôi không thèm so đo, thế mà đồ ăn của tôi
cũng dám cướp! Không thể tha thứ!
“Hoan Hỷ Nhi!” Tôi
gọi ra ngoài. Hoan Hỷ Nhi lập tức chạy vào phòng. Tôi trầm giọng nói:
“Đi gọi mấy gã sai vặt đến cửa phủ chờ sẵn, ta muốn rời phủ!” Hoan Hỷ
Nhi vâng lời đi.
Cho dù có tội phạm vượt ngục trốn
trong thành, nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này, người qua lại tấp nập, bản cô nương còn mang theo hộ vệ thì chẳng lẽ hắn còn cướp tôi đi được? Hơn nữa, cho dù Nhạc Linh Ca có nhọ đến mức nào, thì tên tội phạm kia
cũng không thể chọn trúng nàng giữa tòa thành rộng lớn mấy ngàn người
thế này đâu! Nếu đúng là thế thì tôi cũng chấp nhận! Chỉ trách ông trời
không phúc hậu, cứ nhắm vào người xuyên không để ức hiếp!
Quơ lấy cái quạt tròn, tôi vừa đi ra cửa vừa quạt cho đỡ tức, dặn mấy nha
hoàn canh chừng trong viện, nếu Nhạc Thanh Âm đột nhiên trở về thì bảo
tôi không khỏe đang ngủ trong phòng, anh ta cũng sẽ không xông vào kiểm
tra thật giả.
Mang theo Hoan Hỷ Nhi và năm sáu gã sai vặt cường tráng, tôi đùng đùng sát khí đi đến Nguyệt Mãn lâu, xa xa đã
trông thấy tòa lầu cao ba tầng. Còn chưa bước chân tới, mắt bỗng liếc
thấy dưới gốc cây du bên đường, Điền U Vũ đang khoanh tay trước ngực
đứng đó, bên cạnh còn ba, bốn người nữa, cũng mặc thường phục, chắc là
đang lùng bắt tội phạm vượt ngục.
Thế thì Điền U Vũ
cũng chỉ mới đến, nếu không nhất định sẽ trông thấy Điền Tâm Nhan. Tôi
thầm nghĩ: nếu tôi lộ mặt chắc chắn sẽ bị hắn đuổi về phủ, song nếu như
nói cho hắn biết Điền Tâm Nhan cũng ở trong Nguyệt Mãn lâu, nói không
chừng hắn có thể giúp tôi đòi lại cái lục lạc mèo con. Cân nhắc một lát, cho rằng cách xử lí ổn thỏa nhất chính là nhờ tên điên này hỗ trợ.
Quyết định xong, tôi hít vài hơi thật sâu, cắn răng đi lại gần, yếu đuối chào hỏi: “Vũ ca ca…”
Lời còn chưa dứt, Điền U Vũ đã trừng mắt bước tới, chộp lấy tay tôi kéo tới dưới tàng cây, đẩy tôi vào thân cây khô, một tay chống bên tai, một tay nâng mặt tôi lên, gương mặt giận dữ cúi lại gần, gần như dán vào mặt
tôi, nghiến răng nói: “Tên khốn Nhạc Thanh Âm không dặn muội không được
ra khỏi phủ sao?”
Tôi bị hắn giữ đến miệng cũng méo xệch, lắp bắp: “Vũ ca ca… buông tay… rồi nói…”
Điền U Vũ buông lỏng tay ra, rồi tiện thể đặt tay lên trán tôi, bắt tôi phải ngẩng lên nhìn hắn. Tôi khiếp đảm nói: “Ca ca dặn muội rồi… Nhưng Tâm
Nhan tỷ tỷ và các tỷ muội khác hẹn muội đi xem kịch, muội không dám từ
chối”.
Xin lỗi bạn trẻ Điền Tâm Nhan, ngươi bất nhân
với ta thì đừng trách ta bất nghĩa. Để đòi lại lục lạc, ta không thể
không bán đứng ngươi.
Quả nhiên Điền U Vũ vừa nghe thấy câu này thì cơn giận tăng lên 3000 điểm, phẫn nộ quát: “Nha đầu thối Tâm Nhan ở đâu?”
Tôi chỉ chỉ ra sau hắn, nói: “Đang ở Nguyệt Mãn lâu…”
Điền U Vũ kéo tôi ra khỏi thân cây, bỗng nhiên giơ tay đánh vào mông tôi một cái, không hề khách khí, làm tôi đau đến trào nước mắt, chân cũng nhũn
cả ra, suýt nữa thì ngã nhào ra đất. Sau đó tên điên này lôi cánh tay
tôi sải bước vào Nguyệt Mãn lâu, vừa đi vừa tức tối nói: “Đợi bắt được
nha đầu thối Tâm Nhan xong, các ngươi ngoan ngoãn về nhà cho ta!”
Vừa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng ca kịch vọng xuống từ lầu ba, tên điên
lôi thẳng tôi chạy lên, bên trên chật kín người, ai nấy cũng dỏng tai
lên chăm chú lắng nghe.
Tôi và tên điên tuần tra mãi
cũng không thấy bóng dáng Điền Tâm Nhan và mấy cô gái đáng hận kia đâu.
Tôi trỏ ngón tay đến bên cửa sổ: “Lúc nãy họ ngồi ở đó”. Thấy trên bàn
bên cửa sổ có một cái túi đựng anh đào.
Điền U Vũ kéo tôi đi đến, hỏi người khách bên cạnh: “Vừa rồi có một nhóm các tiểu thư ngồi đây à?”
Vị khách kia đáp: “Đúng thế, nhưng chẳng biết tại sao lại vội vã chạy đi”.
Tôi đứng bên bàn nhìn ra cửa sổ, vừa hay trông thấy gốc cây du nơi Điền U
Vũ vừa đứng. Chắc là Điền Tâm Nhan nhìn thấy cảnh tôi bị đánh đau nên sợ hãi bỏ chạy cùng mấy cô kia.
Vừa mới giắt túi anh
đào của mình lên hông lại bị Điền U Vũ kéo ra cầu thang. Mấy vị mặc
thường phục và gia đinh của tôi cũng đang ở đó. Hắn nói với thuộc hạ:
“Các ngươi phải đưa vị tiểu thư này về nhà an toàn!” Sau đó nhìn tôi,
trừng mắt nói: “Muội ngoan ngoãn về cho ta, không được ra khỏi phủ nửa
bước! Ta đi tìm Tâm Nhan. Tối về sẽ giáo huấn từng người một!”
Đại ca, tôi bị bắt nạt hội đồng mà, không liên quan đến tôi, anh giáo huấn
tôi làm gì, người đáng bị giáo huấn là mấy cô gái hư hỏng kia chứ!
Không thèm để ý đến khuôn mặt khóc tang của tôi, Điền U Vũ giao tôi cho thuộc hạ, chắc là lòng đang lo lắng cho Điền Tâm Nhan nên vội vã đi ngay. Tôi ngoái đầu lại nhìn vào trong, không thấy bóng dáng các nàng thật, bèn
biết điều theo các vị mặc thường phục đi xuống. Ai ngờ còn chưa đi được
mấy bước, bỗng nhiên sau lưng xôn xao cả lên. Thì ra đã hết vở kịch,
khách khứa bắt đầu ào ra, như thể cảnh chen chúc ở rạp chiếu phim hiện
đại. Tôi còn chưa kịp đi xuống, dòng người ùa qua đã tách tôi ra khỏi
đám thuộc hạ của Điền U Vũ và hộ vệ nhà mình.
Tôi vội vàng xuống dưới, ngó nghiêng tìm hộ vệ, chợt nghe thấy sau lưng có
người nhỏ giọng gọi: “Linh Ca! Linh Ca!” Quay đầu nhìn lại, thì ra là
Điền Tâm Nhan đang nấp trong một cái hẻm nhỏ sau Nguyệt Mãn lâu vẫy tay
với tôi. Mau chân đi đến, “Vũ ca ca đang tìm tỷ, sao tỷ lại chạy đến
đây?”
Điền Tâm Nhan kéo tôi vào trong hẻm, nói:
“Huynh ấy tìm nên tỷ mới phải trốn! Nếu bị huynh ấy nhìn thấy, không
biết sẽ giận dữ thế nào đâu! Huynh ấy đi xa chưa?”
Lòng thầm nhủ, ngươi trốn được hòa thượng nhưng có trốn được chùa không,
trốn ở đây có ích gì? Bèn nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về phủ thôi. Nếu Vũ ca
ca thấy tỷ ở nhà thì sẽ không tức giận nữa. Ca ca muội bảo dạo gần đây
trong thành không an toàn, tỷ và muội đừng ở đây nữa thì hơn”. Vừa nói
đã định kéo nàng đi tìm hộ vệ, lại bị nàng túm lại, nói: “Đợi đã, nhóm
Vũ Quyên còn ở trong lầu, đợi họ rồi về cũng chưa muộn”.
Tôi ngạc nhiên nói: “Lúc nãy muội tìm rồi, có thấy họ đâu?”
Điền Tâm Nhan cười nói: “Tỷ nhìn thấy ca ca ngoài cửa sổ, bèn bảo họ cùng
trốn đi. Họ chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ có mình tỷ luống cuống chạy
ra ngoài. Hết kịch rồi, họ cũng sắp ra thôi, chúng ta cứ ở đây chờ một
lát”.
Tôi còn chưa trả lời, sau lưng đã có một giọng nói vang lên: “Hai vị tiểu thư đang chờ người ạ?”
Quay đầu nhìn lại, thấy một tên tiểu nhị đang gãi đầu nhìn chúng tôi.
“Đúng thế”, Điền Tâm Nhan nói, “Ngươi có chuyện gì?”
Hắn đáp: “Vừa rồi có mấy vị tiểu thư bảo tiểu nhân chuyển lời cho hai vị, nói là họ chờ hai vị ở con hẻm sau Nguyệt Mãn lâu”.
Điền Tâm Nhan cười nói: “Mấy nha đầu này thật lanh lợi, lại lẻn ra cửa sau!
Chúng ta mau qua đó thôi, rồi còn về phủ!” Vừa nói vừa kéo tay tôi đi ra ngoài hẻm.
Tiểu nhị gãi đầu nói: “Hai vị tiểu thư muốn đến đó, chỉ cần đi hết con hẻm này rồi rẽ phải là được!”
Điền Tâm Nhan cười nói: “Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất! Kẻo vòng qua
đường lớn lại bị ca ca phát hiện!” Dứt lời lôi tôi đi vào trong.
Tuy rằng bên cạnh là Nguyệt Mãn lâu nổi tiếng về rượu thịt khắp kinh thành, nhưng trong hẻm lại yên tĩnh lạ thường, hai bên là tường gạch cao hơn
hai thước, một bên là nhà dân dưới bóng những cây hòe cao lớn xanh rì,
che hết đi những âm thanh hỗn tạp bên ngoài.
Tôi liếc nhìn con đường dài sâu thẳm bị bóng hòe che khuất ánh dương nên mọc đầy rêu xanh, mấy con kiến gắng sức khiêng một cái xác côn trùng về tổ,
trước mặt còn có một bầy kiến nữa, chắc là đến giúp một tay.
Không nhìn nữa, tôi dừng bước lại, nói: “Chúng ta đi đường ngoài đi”.
Điền Tâm Nhan nhìn tôi vẻ buồn cười, nói: “Đi qua con hẻm này gần hơn, lại không sợ gặp phải ca ca…”
Tôi kéo tay nàng đi ra ngoài, lại thấy tiểu nhị vẫn đứng đó nhìn. Chợt rùng mình một cái, tôi kêu lên: “Cứu…” Tiểu nhị bèn lao tới bóp chặt cổ tôi. Bên tai vang lên tiếng Điền Tâm Nhan hét, sau đó cũng bị hắn bóp cổ.
Mấy người kia cùng Điền Tâm Nhan rời đi, dù họ trông thấy tôi, nhưng lúc
tôi tới thì họ đã không còn ở đó, làm sao biết được tôi đang ở cùng Điền Tâm Nhan? Rõ ràng, rõ ràng là người này vừa trốn ở bên cạnh tôi và Điền Tâm Nhan, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và nàng nên mới bịa ra như thế!
Tôi hít thở không thông, thầm nghĩ ông trời
chẳng lẽ lại tuyệt tình như thế, để tôi chạy không thoát số mệnh không
phải may mắn nhất thì là xui xẻo nhất của nữ chính xuyên không? Ông
giời, tôi hỏi thăm tổ tông nhà ông!
Bởi vì thở không
ra hơi mà phải há miệng, tôi trợn mắt nhìn gương mặt không hề thu hút tí nào phía trước. Tuổi tầm ba mươi, cao bình thường, tuyệt đối bình
thường, tuyệt đối đại chúng, ném vào giữa đám tiểu nhị thì thành tiểu
nhị, ném vào giữa đám đốn củi thì thành kẻ đốn củi, mà ném vào giữa đám
tội phạm tử hình… thì chắc chắn cũng thành tội phạm tử hình.
Hắn bóp cổ tôi và Điền Tâm Nhan, nhưng gương mặt không có vẻ ác độc mà ánh
mắt liếc nhìn chúng tôi chầm chậm, đáy mắt bỗng hiện ra ý cười làm người ta sợ hãi.
“Mỹ nhân”, hắn thấp giọng nói, lời rất
bình tĩnh, song chính là vẻ bình tĩnh này làm cho tôi cảm thấy cái chết
dường như đang đến gần, “Giờ thì nghe lời ta… nhắm đôi mắt đẹp của các
nàng lại… Ta chưa nói mở ra thì không ai được mở mắt, nếu không… ta sẽ
móc đôi mắt đẹp của các nàng ra đeo bên hông…”
Tôi
rùng mình, vừa sợ hãi vừa không cam lòng chầm chậm nhắm mắt, nghe thấy
hơi thở của Điền Tâm Nhan bên cạnh nặng dần, chắc là đã sợ đến phát
khóc. Hắn chuyển động cổ tay, để hai người chúng tôi quay lại, sau đó
hắn vòng ra sau lưng chúng tôi, hai tay khoác qua vai bóp cổ. Chúng tôi
bị hắn đẩy từng bước một, đi vào sâu trong con hẻm.
Tôi sợ không kém Điền Tâm Nhan, người trước mặt này tám chín phần mười là
tên tội phạm tử hình vượt ngục. Đối với hắn mà nói, chết không phải
chuyện đáng sợ, kẻ liều như thế làm bất cứ hành động gì cũng nguy hiểm
vô cùng. Đối mặt với một người có thể giết chết mình bất cứ lúc nào, lại thêm mắt phải nhắm chặt không nhìn thấy gì, tối tăm vốn khiến người ta
sợ, đã sợ lại càng thêm sợ, chân tôi cũng bắt đầu run run.
Có lẽ là xung quanh quá yên tĩnh, mà tôi do quá căng thẳng nên đại não dần tỉnh táo hơn. Con hẻm này tôi chưa đến bao giờ, nhưng suy tính cẩn thận vị trí của Nguyệt Mãn lâu thì: đi từ cửa phụ ra sẽ đến con hẻm này. Lúc nãy tên tử tù nói cửa sau có một con hẻm nữa mà Điền Tâm Nhan không hề
nghi ngờ – chứng tỏ nàng rất quen thuộc nơi này, cho nên cửa sau thông
ra một con hẻm là thật. Hai con hẻm này chắc chắn sẽ cắt nhau, mà tôi
vừa nhìn phía trước thì là ngã ba hình chữ T, cho nên nếu cứ đi tiếp thì sẽ phải rẽ trái hoặc rẽ phải. Rẽ phải là tới cửa sau Nguyệt Mãn lâu,
tên tử tù chắc chắn không chọn hướng này, cho nên hắn sẽ rẽ trái. Nhưng
rẽ trái đi một đoạn sẽ đến khu dân cư, hắn lại bắt chúng tôi ngang nhiên thế này, chẳng lẽ không sợ bị người ta phát hiện ư?
Vừa nghĩ tới “bị người ta phát hiện”, tôi nhanh trí lẳng lặng đưa tay sờ
túi anh đào ngang hông. Vì tên tử tù ở phía sau, tôi khẽ động hắn cũng
sẽ không phát giác được. Tôi bóp nát anh đào, để chúng rơi xuống từ từ
theo lỗ hổng bên dưới.
Các huynh đệ kiến thân mến!
Biết các vị thích ăn đồ ngọt, đừng khách sáo nhé, mau về nhà gọi hương
thân phụ lão cùng ra ăn đi! Càng nhiều càng tốt, đi theo quỹ đạo của ta, đừng ngừng lại…
Bạn trẻ Điền U Vũ, mau mau lục soát
con hẻm này đi! Nhất định phải chú ý đến anh đào trên mặt đất đấy! Nhất
định phải theo bước các huynh đệ kiến đấy! Cái mạng nhỏ của ta và muội
muội ngươi đều trông chờ vào ngươi đấy… Hu hu!
Bị tên tử tù kiềm chế, đại khái là đã đi đến ngã ba, chẳng ngờ hắn lại cho
chúng tôi rẽ phải. Hắn muốn làm gì? Bên phải chẳng phải là cửa sau của
Nguyệt Mãn lâu ư?
Hắn bắt chúng tôi đi một đoạn sau
khi rẽ phải, xung quanh vẫn rất yên tĩnh, rồi đột nhiên dừng lại, vươn
chân vào giữa tôi và Điền Tâm Nhan. Tôi nghe thấy “kẹt” một tiếng, là
cửa bị hắn đạp mở. Tay hắn dùng sức, ý bảo đi về phía trước, lại thấp
giọng nói: “Nhấc chân, có bậc cửa”.
Quả nhiên là vào
cửa, sau đó lại nghe thấy “kẹt” một tiếng, cửa bị hắn đóng lại. Vừa đi
được vài bước, hắn dừng chân, nói: “Ngoan ngoãn đứng đây cho ta, nếu dám nhúc nhích hay mở mắt, ta sẽ bẻ gãy cổ các ngươi!”
Mặc dù tôi rất muốn len lén mở mắt ra nhìn, nhưng xem chừng hắn cho dù có
làm gì cũng sẽ giám thị chúng tôi, cho nên không dám mạo hiểm.
Nghe thấy một loạt những tiếng lạch cạch, như thể một cái tủ gỗ được mở ra, rồi tên tử tù cười nói: “Đến nhà rồi, các mỹ nhân”.
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị tên tử tù túm tóc loạng choạng đi về phía
trước. Đột nhiên chân bị hụt, tôi lảo đảo, ngã nhào ra đất, không kìm
được mà mở mắt nhìn ra xung quanh, bỗng chốc ngây người.