edit & beta: Hàn Phong TuyếtLiếc thấy Nhạc Thanh
Âm đang tới gần, tôi sợ hết hồn, lòng tự nhủ không biết những gì tôi và
cẩu quan vừa nói có bị anh ta nghe thấy không? Vội vàng đứng lên hành
lễ: “Ca ca hôm nay về sớm quá”.
“Chẳng phải có người
sớm hơn đấy sao?” Nhạc Thanh Âm liếc mắt sang cẩu quan, còn cẩu quan chỉ ngồi yên bật cười. Chắc là phát hiện ra quần áo hắn đang mặc là của
mình, Nhạc Thanh Âm nhíu mày, nói: “Bộ quần áo này không cần trả lại
nữa”.
Cẩu quan cười, đuôi mắt cong lên hình trăng khuyết, nói: “Tặng cho ta à? Quả nhiên vẫn là ta mặc hợp hơn”.
Tôi bị độ dày vô địch của da mặt cẩu quan làm cho choáng váng, nhếch khóe
môi lên, đang định kiếm cớ đi ra ngoài nôn thì lại nghe thấy Nhạc Thanh
Âm nói: “Linh Ca, ngày hai tư tháng sáu này Điền đại nhân của Hình bộ
thiết yến, muội chuẩn bị trước đi”.
Ừm… chuyện này, Điền đại nhân của Hình bộ mở tiệc có liên quan gì đến tôi? Tôi chuẩn bị gì chứ? Chuẩn bị bụng đến ăn sạch chăng?
“Vâng, ca ca”. Tôi đáp lời.
Nhạc Thanh Âm nhìn tôi, nói: “Hôm ấy chẳng phải là ngày sinh nhật bạn tốt của muội, Điền tiểu thư đấy sao?”
Ồ… thì ra là vậy. Bảo tôi chuẩn bị là chuẩn bị quà sinh nhật cho Điền tiểu thư đây mà. Bạn tốt ư… Không ổn rồi. Nếu người đó thực sự là bạn tốt
của Nhạc Linh Ca… chỉ e là sẽ dễ dàng phát hiện tôi không còn giống như
ngày xưa nữa. Nói đi cũng phải nói lại, tôi xuyên đến thế giới này đã
hơn một tháng trời mà Điền tiểu thư này còn chưa tới chơi lần nào, quan
hệ bạn bè này chắc cũng chỉ sơ sơ thôi nhỉ? Có điều, Điền đại nhân kia
hẳn là phụ thân của nàng, lại là người của Hình bộ, đồng nghiệp của Nhạc Minh Giảo. Có mối quan hệ như vậy, con gái hai nhà cũng sẽ không thân
mật lắm, xem chừng chỉ là bên ngoài biểu hiện như vậy thôi.
Ừm, tóm lại thì chuyện này tương đối phiền toái. Tôi thấy tốt nhất là giả
ốm trốn cho xong… Nếu không, lại làm chuyện xấu gì đó để Nhạc Thanh Âm
đánh tay lần nữa? Ơ, chỉ sợ tôi còn chưa bị bệnh, anh ta đã tức đến phát bệnh rồi.
Bỗng nghe thấy cẩu quan nói: “Nghe nói Điền đại nhân thăng chức?”
“Thái trung đại phu, tòng tứ phẩm”, Nhạc Thanh Âm đáp, “Ngày hai tư tháng sáu thiết yến tạ thánh ân, nghe nói ngươi cũng được mời”.
“Ồ… Nghe nói Điền tiểu thư là mỹ nhân hiếm gặp?” Cẩu quan chống cằm, cười
đến không nhặt được mồm, “Vừa hay có thể nhìn đã con mắt”.
… Nam nhân chết tiệt, quả nhiên là đồ không đứng đắn. Rủa ngươi độc thân cả đời!
Nhạc Thanh Âm liếc tôi một cái, rồi làm ra vẻ thờ ơ hỏi cẩu quan: “Gia phụ
mấy ngày trước có nhắc tới ngươi, nói rằng ngươi một mình làm quan trong kinh thành, khó mà lo liệu mọi sự chu toàn, muốn hỏi ngươi có vừa ý cô
nương nhà nào không, gia phụ có thể sắp xếp giùm”.
“À! Thay vi huynh cảm ơn bá phụ đã quan tâm nhé!” Cẩu quan mặt tươi như
hoa, “Vi huynh tới kinh thành chưa được bao lâu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ấy, nếu bá phụ có người thích hợp giới thiệu cho đứa cháu này
thì tốt quá”.
… Giới thiệu à? Trương quả phụ bên
đường đối diện nuôi một con chó cái tên là Như Hoa, rất hợp với ngươi,
để ta giới thiệu cho nhé?
“Chỉ là không biết ngươi thích loại nào?” Nhạc Thanh Âm như cười như không hỏi cẩu quan.
Đúng thế, đúng thế. Chó Nhật, chó Sa Bì, chó Poodle, chó đuôi cuộn, ngươi thích loại nào?
Cẩu quan còn chưa trả lời thì thấy Lục Thủy đi vào, bẩm bữa trưa đã chuẩn
bị xong. Nhạc Thanh Âm bèn bảo mang thức ăn đến đây luôn, khỏi phải đội
mưa đến phòng khách. Bởi vì trong lòng vẫn còn lo nghĩ chuyện dự tiệc
nên tôi cũng không rảnh chú ý xem hai nam nhân kia nói chuyện gì suốt
bữa cơm. Ăn xong tôi mới được về phòng mình, nhẹ nhõm hẳn.
Gọi bốn nha hoàn vào phòng, bày hạt dưa, nước hoa quả ra, mọi người bắt đầu tụm lại buôn chuyện. Là người phát ngôn của cuộc hội đàm đa phương này, mục đích của tôi là moi thông tin có liên quan đến Điền tiểu thư từ bốn người họ. Nếu Điền tiểu thư và Nhạc Linh Ca là bạn thì mấy nha hoàn này chắc chắn sẽ biết rất nhiều. Chuyện đến nước này tôi cũng hết cách, chỉ đành bổ sung được bao nhiêu thông tin thì hay bấy nhiêu.
Thông qua hội nghị bàn tròn sôi nổi, tôi có thể tổng kết một vài điểm về Điền tiểu thư:
Một, phụ thân của Điền tiểu thư, Điền Mẫn Trung cũng là đại phu Hình bộ như
Nhạc Minh Giảo, quan hệ nghe nói là rất tốt, giao hảo chừng mười năm,
hai nhà cũng thường hay thăm hỏi qua lại.
Hai, Điền
Mẫn Trung có một trai một gái, con trai không biết tên là gì, hình như
là một võ tướng, năm ngoái mới về kinh đô nhậm chức. Điền tiểu thư tên
là Tâm Nhan, lớn hơn Nhạc Linh Ca một tuổi, ước chừng ba, bốn năm trước
bắt đầu làm bạn.
Ba, tính cách Điền Tâm Nhan hướng
ngoại hơn Nhạc Linh Ca, hơn nữa… đúng là “mỹ nhân hiếm gặp”, vô cùng nổi danh, người theo đuổi không kể hết. Điền Mẫn Trung coi con gái như báu
vật, muốn gì cũng cho, chẳng trách mà ông ta lại mở yến tiệc tạ thánh ân vào đúng ngày sinh nhật của con gái, có lẽ là muốn nhân dịp này tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái thật linh đình, thật náo nhiệt.
Bốn, sở dĩ tôi xuyên tới đây đã hơn một tháng mà Điền Tâm Nhan không đến
chơi là vì nàng theo mẹ về quê ngoại Sơn Đông, ở lại một thời gian. Vậy
nên, sinh nhật nàng cũng là lần đầu tiên nàng và tôi – Nhạc Linh Ca mới – gặp mặt.
Năm, theo lời bốn nha hoàn thì sinh nhật
năm ngoái của Điền Tâm Nhan, Nhạc Linh Ca tặng một chiếc túi hương tự
thêu, năm trước nữa là khăn tay tự thêu, năm trước nữa nữa là khăn quàng vai tự thêu, năm trước nữa nữa nữa là đai lưng tự thêu… Bạn trẻ Linh Ca này, cho dù tài thêu của bạn cao siêu thì cũng không thể năm nào cũng
tặng đồ thêu chứ? Đã không có tí sáng tạo nào thì thôi lại còn làm cho
kẻ kế nhiệm này khó xử. Nếu như đi theo đường cũ, thứ nhất, tôi không
biết thêu, thứ hai, những thứ có thể thêu thì đều tặng cả rồi, tôi cũng
không thể tặng người ta vỏ chăn, khăn trải giường được. Nếu là thứ khác
thì tôi lại không biết tặng gì cho hợp. Trước mắt, tôi đang trong giai
đoạn len lén dành dụm tiền riêng, không muốn bỏ tiền ra mua những thứ
một đi không trở lại như thế.
Đã hiểu đại khái về
Điền tiểu thư, tiếp theo là chuẩn bị quà. Ngày kia là hai tư tháng sáu,
tôi còn ba ngày nữa. Quà tặng không thể quá mới lạ, tránh cho người khác chú ý, cũng không thể quá quý, vì tôi không nỡ, càng không thể quá đơn
giản, vì cha nàng bây giờ đã thăng chức, còn cao hơn cha tôi một cấp.
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lui nghĩ tới, nghĩ ra thứ đồ thủ công duy nhất mà
mình biết làm là áo len, cách đan rất đơn giản. May mà tôi từng được học trong môn thủ công, sau này vì phải thuê nhà trọ, mùa đông đến không nỡ bỏ tiền mua áo len vừa nhẹ vừa ấm, bèn mua mấy cân len sợi rẻ nhất về
đan quần áo mặc.
Vừa nghĩ tới đây đã nảy ra một ý,
ngày hôm sau tôi dẫn Bạch Kiều đi mua hai cuốn tơ lụa, một cuốn màu vàng nhạt, một cuốn màu hồng đào. Chẳng phải trong “Hồng Lâu Mộng” có nói là “Vàng nhạt phối với hồng đào mới diễm lệ” đấy sao? Người cổ đại thích
như vậy, nhưng tôi thì không, nếu mua cho mình, tôi sẽ dùng màu đen phối với sắc hồng đào.
Gọi Hoan Hỷ Nhi mang một đôi đũa
trúc tới, lấy dao găm vót nhọn, tôi đã có một đôi que đan. Bắt tay vào
làm, đến trước giờ cơm tối, một cái tay nải màu hồng xen lục ra đời. May là triều Thiên Long đã có tay nải, gọi là túi, ví dụ như túi da hổ, túi da hươu, hoặc túi bố, túi tơ, vân vân. Vậy nên, túi đan bằng tơ lụa
cũng sẽ không phải là thứ đồ hiếm lạ gì, cùng lắm là chỉ khiến người
khác hơi ngạc nhiên, sẽ không gây chú ý lớn.
Nhìn
thành quả lao động của mình, lòng vui hẳn lên, tôi bèn gỡ cái túi lưới
Nhạc Linh Ca mới làm được một nửa ra, ung dung đan lại từ đầu. Tôi lầy
đến giờ đã gần một tháng rồi.
Nhạc Thanh Âm vẫn về
muộn như thường, đến lúc tôi sắp đi ngủ mới có người đến báo anh ta đã
về. Tôi lên tinh thần, cầm chiếc túi lưới đến nơi ở của anh ta. Thư
phòng trên lầu hai còn sáng đèn, tôi đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng “Vào đi” mới mở cửa bước vào.
Nhạc Thanh Âm mặc một bộ đồ màu trắng, tóc buông xõa sau lưng còn hơi ướt,
chắc là vừa mới tắm xong, ánh nến chiếu vào càng tôn lên vẻ tuấn tú
trong trẻo. Tay anh ta đang cầm một cuốn sách, người tựa vào thành
giường, trông thấy tôi thì chỉ ngước mắt lên một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp, “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ à?”
Tôi nhẹ
đáp: “Dạo trước muội có nói sẽ làm cho ca ca một cái túi lưới, vốn là
làm xong lâu rồi, nhưng ca ca… bận bịu suốt, muội không gặp được nên hôm nay mới mang tới cho ca ca”.
Nhạc Thanh Âm “ồ” lên một tiếng nhỏ, vẫn không ngẩng đầu, nói: “Đặt lên bàn đi”.
… Quá đáng! Dù thế nào thì cũng là bản cô nương vất vả khó nhọc tự tay
làm ra, cho dù không mong anh khen, nhưng ít nhất thì cũng phải liếc qua một cái chứ? Đáng ghét! Ca ca đáng ghét! Đồ không hiểu phong tình, đồ
nhạt nhẽo! Sau cẩu quan, anh là người tiếp theo bị rủa cả đời độc thân!
Tôi đáp “vâng”, quay lưng đặt chiếc túi lên bàn, đang định đi thì bất chợt nghe thấy anh ta nói: “Mang đến đây ta xem”.
Ồ? Lương tâm quay về rồi? Coi như anh có mắt nhìn!
Tôi đem chiếc túi lưới đưa cho anh ta. Anh ta vẫn dựa trên giường, chỉ đưa
tay cầm lấy, nhìn một cái rồi cười, nói: “Linh Ca học tay nghề này mất
bao lâu thế?”
Tôi ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên ca ca mặt liệt cười với tôi đúng không? Nụ cười rất ngắn ngủi, nhưng rất động lòng. Thì ra anh ta cũng biết cười, hại tôi bao lâu nay vẫn cứ cho rằng mặt anh ta bị liệt, hoặc là do tiếp xúc với thi thể lâu ngày nên bất
tri bất giác mặt cũng giống mặt người chết.
“Lúc đi
dạo phố Linh Ca nhìn thấy kiểu đan này, cảm thấy thú vị bèn học, làm một chiếc túi cho ca ca, không biết ca ca có thích không?” Tôi nghiêng đầu
hỏi.
“Cũng được”. Nhạc Thanh Âm trở mình ngồi dậy,
đeo giày đi đến bên bàn, đặt cuốn sách và cái túi xuống rồi quay người
nhìn tôi, nói: “Chuyện dự tiệc muội đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
Tôi đột nhiên cảm giác thấy trong lời anh ta nói có ý gì đó, chẳng lẽ… anh
ta đang nhắc nhở tôi? Chưa biết chừng anh ta đã đoán ra được tôi không
biết gì về Điền gia nên mới năm lần bảy lượt nhắc tôi chuẩn bị… Nói vậy, anh ta… đã chấp nhận những biến đổi hết sức kỳ quặc của Nhạc Linh Ca
rồi?
Ừm… Không được lơ là. Ca ca lòng dạ khó đoán này sẽ không dễ dàng từ bỏ việc điều tra nguyên nhân muội muội mình đột
nhiên thay đổi. Tóm lại, tôi vẫn phải bình tĩnh ứng phó đến cùng mới
được.
“Quà cho Tâm Nhan tỷ tỷ, Linh Ca đã chuẩn bị xong rồi, ca ca có muốn xem không?” Tôi điềm tĩnh đáp.
“Không cần”, Nhạc Thanh Âm chắp tay thong thả bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi nói: “Hôm ấy có rất nhiều quan lại và gia quyến đến dự tiệc, muội phải
thận trọng từ lời nói đến hành động, suy nghĩ cho kỹ rồi mới làm, phải
biết chừng mực, nghe chưa?”
“Vâng, ca ca”. Tôi do dự
một lát, hỏi: “Ca ca không có phẩm cấp mà vẫn được mời đến, là đến với
thân phận bạn tốt như Linh Ca ư?”
“Ừ”. Nhạc Thanh Âm gật đầu.
“Đến lúc đó ca ca sẽ ngồi cạnh Linh Ca à?” Tôi lại hỏi.
“Khách khứa hôm đó sẽ chia làm hai loại, một loại là quan viên, bao gồm cha,
đến chúc mừng Điền đại nhân thăng chức; loại còn lại là gia quyến ngang
hàng với Điền tiểu thư, bao gồm ta và muội, đến chúc mừng sinh nhật. Hôm ấy cha sẽ không ở cùng ta và muội, mà ta và muội sẽ không ăn cơm chung
một bàn. Cho nên… muội chỉ có thể tự chăm sóc cho bản thân”, Nhạc Thanh
Âm nhìn tôi nói.
Tôi bỗng thấy hơi sợ. Hôm đó chắc
chắn sẽ rất đông người, khó có thể nói trước được trong số đó có ai Nhạc Linh Ca biết hay không. Nếu như ở cạnh Nhạc Thanh Âm thì tốt, mặc dù
anh ta cũng là một nhân vật nguy hiểm, nhưng không đến nỗi sẽ vạch trần
tôi ngay trước mặt mọi người. Nếu không có anh ta ở bên, tôi thực sự
không dám yên tâm… Tôi thấy vẫn là giả bệnh trốn thì hơn…
“Vâng, ca ca yên tâm”, tôi đáp nhẹ, “Không còn sớm nữa, ca ca nghỉ sớm đi, Linh Ca cáo lui”.
Tối ngày hai tư tháng sáu, kẻ giả bệnh không thành là tôi đây ngồi trên
kiệu theo cha con họ Nhạc đi tới Điền phủ ở khu Câu Mang. Vừa tới đầu
ngõ Sơn Trà, từ xa đã trông thấy trước cửa Điền phủ treo đèn lồng đỏ,
trong ngõ chật kín xe ngựa, tiếng người hô ngựa hí xen lẫn tiếng người
báo danh thiếp vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Do lễ tạ
thánh ân không phải là yến tiệc chính thức nên Nhạc Minh Giảo chỉ mặc
thường phục, sau khi xuống kiệu thì đi trước. Tôi cúi đầu đi sau Nhạc
Thanh Âm, lòng thấp tha thấp thỏm. Một ông lão tuổi xấp xỉ Nhạc Minh
Giảo đứng ở cửa đón chào, trông thấy Nhạc Minh Giảo thì bước tới cầm tay ông, cười to nói: “Nhạc hiền đệ tới rồi, mau mời vào, mau mời vào!
Thanh Âm à, lâu ngày không gặp càng thêm tuấn tú rồi!”
Vị này chắc là Điền Mẫn Trung, vừa nói vừa vỗ vỗ vai Nhạc Thanh Âm. Nhạc
Thanh Âm mỉm cười hành lễ. Điền đại nhân thoáng trông thấy tôi, mặt vui
mừng nói: “Đây không phải là Linh Ca sao? Ôi chao, Điền bá bá đã lâu
không gặp cháu! Đúng là con gái càng lớn càng thay đổi nhiều, càng ngày
càng giống mẹ cháu lúc trẻ!”
“Điền bá bá”, tôi cúi đầu hành lễ, “Chúc mừng Điền bá bá được thăng quan”.
Điền đại nhân cười lớn, bảo tôi miễn lễ, rồi giả vờ thấp giọng nói với Nhạc
Minh Giảo: “Nhạc lão đệ, chuyện chung thân của Linh Ca đã có gì chưa?
Nếu còn chưa có thì chi bằng mai mối với khuyển tử đi. Một cô nương tốt
như thế, không thể nhường cho người khác được! Ha ha ha…”
Này này này, mặc dù mục tiêu cuối cùng của bản cô nương là được gả cho nhà
giàu có, nhưng cũng không thể ồn ào ngay ở đây được, có gì chúng ta nói
chuyện riêng…
Nhạc Minh Giảo cười nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, còn chưa biết nha đầu này có cái phúc ấy không!”
Giỏi lắm, Nhạc cha! Khả năng nói đùa thật lão luyện, không hổ là người làm
quan, trước tiên cứ nói lập lờ nước đôi cái đã, chuyện sau này từ từ rồi tính…
Nói được mấy câu thì phía sau lại có khách mới tới, Điền đại nhân bèn lệnh cho một gã sai vặt dẫn đường cho chúng tôi. Nhạc Minh Giảo được dẫn tới phòng khách, chắc là nơi các quan viên dự
tiệc, còn tôi và Nhạc Thanh Âm thì đi vòng ra sau viện chính, qua một
cánh cửa tròn, tới một phòng khách khác. Bên trong sáng rực ánh đèn,
tiếng người ồn ào, xem ra là gia quyến của các quan viên đến chúc mừng
sinh nhật Điền tiểu thư.
Chúng tôi còn chưa kịp đi đến đã nghe thấy một giọng nói yêu kiều trong trẻo vang lên: “Thanh Âm ca ca!”
Nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy một mỹ nhân mặc bộ đồ màu đỏ ánh bạc chạy ra, đến trước mặt Nhạc Thanh Âm mới dừng lại, cười nói: “Sao bây
giờ Thanh Âm ca ca mới đến? Phải phạt ba chén rượu!”
Nhạc Thanh Âm cười nhạt nói: “Bằng lòng chịu phạt”.
Tôi đang nghiên cứu xem quan hệ giữa mỹ nhân này và Nhạc Thanh Âm là gì thì lại nghe thấy nàng cười khanh khách: “Không biết Thanh Âm ca ca tặng
muội quà gì?”
À… Vị này chính là Điền tiểu thư, Điền Tâm Nhan.
“Cũng không có gì tốt, một cái quạt gỗ đàn hương khắc hoạt tiết hoa mà thôi, mong Tâm Nhan đừng chê”, Nhạc Thanh Âm nói.
Điền mỹ nhân tươi cười rạng rỡ định nói tiếp thì bỗng nhiên, rốt cuộc cũng
liếc thấy tôi đứng phía sau Nhạc Thanh Âm, bèn vội vàng đi tới kéo lấy
tay tôi, nói: “Sao Linh Ca lại núp phía sau lưng Thanh Âm ca ca không
nói gì thế? Mới một tháng không gặp đã coi tỷ là người ngoài rồi ư?”
Đại tỷ, là tôi núp phía sau không lên tiếng hay là tỷ trông thấy trai đẹp
nên quên hết trời đất hả? Cho dù tôi không đẹp rạng ngời, nhưng cũng
không đến mức giống cái cây hòn đá chứ? Thị giác của tỷ có vấn đề nặng
rồi.
“Ngày vui của tỷ tỷ, Linh Ca chúc tỷ tỷ mãi mãi xuân xanh, thân thể an khang”, tôi hành lễ nói.
“Với tỷ, muội còn khách sáo làm gì! Mau vào trong ngồi… Thanh Âm ca ca, vào
trong rồi phải cho muội xem cái quạt đấy!” Điền mỹ nhân nói mười câu thì chín câu là nói với Nhạc Thanh Âm, cho nên tôi rất nghi ngờ người bạn
thân này có phải là lợi dụng Nhạc Linh Ca để cò cưa đồng chí Nhạc Thanh
Âm hay không.
Theo nàng đi vào trong, đập vào mắt là
áo quần sặc sỡ của các tiểu thư và thiếu gia nhà giàu. So với họ, bộ đồ
màu xanh thẫm của Nhạc Thanh Âm và xanh nhạt của tôi trông có vẻ tiêu
điều. Thấy chúng tôi đi tới, mấy vị thiếu gia quen Nhạc Thanh Âm bèn
bước tới hàn huyên, cũng có mấy vị tiểu thư quen Nhạc Linh Ca đi đến
thăm hỏi. Tôi hành lễ với tất cả như nhau, mặc kệ là ai. Dù sao, tôi chỉ cười không nói thì cũng không ai trách, vì Nhạc Linh Ca vốn là người
sống thu mình.
Người tỏ vẻ khép nép để ứng phó là tôi đây bị Điền mỹ nhân lơ đẹp. Thấy nàng cứ lượn quanh Nhạc Thanh Âm, tôi
bèn tìm một góc không ai chú ý ngồi xuống uống trà. Lục Thủy đi theo hầu hạ đứng phía sau lưng tôi, đưa mắt liếc nhìn mọi người xung quanh.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc, các thiếu gia, tiểu thư bèn túm
năm tụm ba vào buôn chuyện. Người vây quanh Điền mỹ nhân là nhiều nhất,
theo tôi thấy thì đều là những người âm thầm ái mộ nàng. Vậy mà Điền mỹ
nhân cứ bám theo Nhạc Thanh Âm nói chuyện, làm cho một đoàn người như
ong vỡ tổ vây quanh Nhạc Thanh Âm. Tôi trông mà buồn cười, đắng lòng
thay cho ca ca mặt liệt.
Trong phòng nhiều người ồn
ào, tôi bắt đầu cảm thấy buồn bực, bèn bảo Lục Thủy ở lại, còn tôi ra
ngoài đứng một lát, hít thở không khí trong lành, khi nào khai tiệc thì
ra gọi tôi.
Ra khỏi phòng quả nhiên thoải mái hơn.
Thấy dưới tàng một cây lựu bên trong viện có một cái ghế đá, tôi bèn đi
tới ngồi nghỉ. Chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy viện chính thông qua
cánh cửa tròn ra vào. Người đến chúc mừng nối đuôi nhau vào cửa không
ngớt. Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Dáng người cao
cao, lưng thẳng tắp, mặc bộ đồ màu đỏ tím, hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt
cười trông thấy tôi bèn trừng mắt nhướng mày, đích thị là cẩu quan.
Tôi mỉm cười đáp lại. Mặc dù người này thường ngày tôi rất ghét, nhưng ở
nơi đông đúc náo nhiệt thế này, hắn là một trong số ít những người cho
tôi cảm giác thân thiết.
Cẩu quan có vẻ như muốn đi tới chỗ tôi, bất chợt bị một người từ đâu nhô ra chặn lại, hai người bắt đầu chuyện trò.
Tôi đứng dậy phủi quần áo, chuẩn bị đi vào phòng khách. Vừa cất bước thì
đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: “Linh Ca?”
Gì vậy? Thượng đế hiện thân? Ai đang nói chuyện trên đầu thế?
Tôi ngẩng lên nhìn, thấy một người ngồi trên chạc cây, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đang hướng xuống phía dưới nhìn tôi.
Hắn là ai, hắn là ai? Đại não của tôi lập tức hoạt động, phân tích xem nên
ứng phó với nhân tài này thế nào để không lộ sơ hở. Người này thấy tôi
nhìn hắn mà không nói lời nào bèn bật cười, tung người nhảy xuống đứng
bên cạnh tôi.
“Không nhận ra ta nữa à?” Người này
nghiêng đầu, gương mặt như cười như không, “Đừng quên, ta từng nói sẽ
quay về cưới muội đấy”.
… Hả?