EDITOR: YUKI
BETA: HARA
-o0o-
Draco mệt mỏi quay trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, và phát hiện một trận náo nhiệt đang chờ cậu.
Alice, theo sau cô nàng là Goyle và Crabbe, ba người bọn họ vây quanh Leo người đang ngồi trên chiếc ghế chạm khắc hoa văn. Leo ngồi ở đó, trên đầu gối đặt một quyển sách ——《 Một Ngàn Năm Của Thế Giới Phép Thuật 》.
Alice lạnh lùng nhìn cậu ta, Leo vẫn cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng còn nhàn nhã lật sang một trang khác, giống như hoàn toàn không có đặt Alice ở trong lòng.
Một số học sinh ở xung quanh nhìn trộm từng hành động của bọn họ, nhưng không dám xen vào việc của người khác. Blaise cùng Theodore đang chơi cờ Phù thủy ở một bên, giống như không hề quan tâm xem có chuyện gì xảy ra ở bên kia, tuy nhiên một bàn tay của họ đang cầm quân cờ và tay còn lại thì đang cầm lấy đũa phép.
Khi Draco xuất hiện ở cửa, phần lớn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Có chuyện gì vậy?" Draco cau mày.
Leo ngẩng đầu lên và nói chuyện bằng giọng điệu cực kỳ tiêu chuẩn của gia đình quý tộc thời xưa —— nói chung, các quý tộc rất thích dùng loại giọng điệu kẻ đứng ở trên cao này để cảnh cáo người khác không được xâm phạm mình. "Không có chuyện gì xảy ra hết." Cậu nói, "Thế, theo cậu nhìn thấy đó, em gái của cậu cùng nhóm người theo đuôi của cô ấy không biết tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi, có lẽ bọn họ nhất định phải nhìn như vậy mới có thể yên tâm để sống?"
Có lẽ hai chữ "Em gái" và "Kẻ theo đuôi" này đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Alice, cô bực bội hét lên, "Đừng có nói bậy bạ! Goyle và Crabbe là bạn của tôi!"
Leo nhún vai, "Nếu cô cứ kiên trì như vậy...... Lừa mình dối người."
Leo đứng lên, nâng cằm lên theo một góc độ vô cùng kiêu ngạo, "Tôi nghĩ tôi trông không giống loại người dễ bị khi dễ. Thật ra, tôi không muốn xung đột với mấy người, tuy rằng tôi không rõ tại sao ngay từ lúc đầu cô luôn luôn nhằm vào tôi —— chẳng lẽ đây là cách thức vụng về mà hiện tại các cô gái muốn thu hút sự chú ý của chàng trai mà mình thích?"
Alice tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Goyle và Crabbe tức giận gầm lên một tiếng, hai thân hình to con của bọn họ dường như che mất bóng dáng của Leo. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên Goyle và Crabbe bay ngược ra ngoài —— Leo giống như không muốn làm bọn họ bị thương, bởi vậy khi bọn họ ngã xuống mắt đất cũng không hề bị trầy xước miếng nào—— tuy nhiên nhất định sẽ cảm thấy rất đau.
"Anh cần phải trả giá." Cô nàng nói một cách hung tợn.
"Đừng như vậy! Alice!!" Draco hô một tiếng. Blaise và Theodore nhanh chóng di chuyển, Pansy di chuyển nhanh hơn bọn họ một chút, "Expelliarmus ——!"
Đũa phép của Alice bật ra, rơi ở bên cạnh.
Pansy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên một luồng gió lớn thổi quét toàn bộ phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Pansy bị quật ngã xuống đất, khuỷu tay đạp mạnh xuống sàn nhà, đau đến mức cô nàng chảy cả nước mắt —— tất cả đồ đạc trong phòng sinh hoạt chung đều bị bay lên và quăng xuống đất. Phòng sinh hoạt chung nguyên bản được trang trí sạch sẽ ưu nhã lập tức biến thành một mớ hỗn độn, sô pha dựng đứng trên mặt đất, chiếc ghế khắc hoa ngã trái ngã phải ngã trên mặt đất, bọn học sinh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đồ đạc trong cặp sách rơi rải rác khắp nơi, tấm da dê giống như bông tuyết bay đầy trời, bình mực nước bị vỡ ra, màu nước nhiễm loang lỗ khắp nơi.
Alice đứng ở giữa gió lốc, cúi đầu, mái tóc màu bạch kim bị gió thổi dựng đứng hết lên.
—— cô nàng lại bắt đầu bạo động ma lực.
Leo gắt gao nhíu mày, "Cô ——"
Cậu còn chưa kịp nói lời nào, thì Draco đã vô cùng thuần thục chạy qua, đem cô bé ôm vào trong ngực.
"Alice, Alice ——" Draco cẩn thận nâng đầu của Alice dựa vào khuỷu tay của mình, Alice nhắm mắt lại, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh, lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn. Draco cũng không rảnh lo những người khác, bế Alice lên, chạy ra khỏi phòng sinh hoạt chung, rồi hướng về phía phòng y tế mà chạy.
Leo nhìn bọn họ rời đi, hoàn toàn không thể hiểu được cô gái kia rốt cuộc là như thế nào, dám làm cho ma lực của mình bạo động?
...... Hành động này căn bản chính là tự hại bản thân mình.
Leo thở dài một tiếng, thật sự không thể hiểu nổi thế giới một ngàn năm sau.
Cậu đóng sách lại, quay trở lại phòng của mình.
Gần tới nửa đêm nên có rất ít học sinh đi dạo ở trong Hogwarts, gần đây Filch giống như bị điên cứ liên tục tìm học sinh gây phiền toái, luôn luôn dùng hai đôi mắt đỏ au mà trừng, hoặc là trốn ở ngoài hành lang, sau đó đột nhiên nhào về phía học sinh không hề phòng bị, trăm phương nghìn kế tìm lấy cớ để cấm túc bọn họ, ví dụ như nói bọn họ "Tiếng thở dốc quá lớn", hoặc "Cười nham nhở".
Ngẫu nhiên có mấy học sinh dùng ánh mắt kinh dị khi nhìn Draco ôm Alice chạy qua.
Draco thở hổn hển tới phòng y tế, nhẹ nhàng đặt Alice trên giường bệnh, vội vàng đi mời bà Pomfrey ra.
"Đứa nhỏ này rốt cuộc bị làm sao vậy?" Bà Pomfrey xem xét tình trạng của Alice, không vui nói, "Tại sao cô bé lại không yêu quý cơ thể của mình?"
Draco ở một bên thở phì phò, hắn ôm Alice chạy rất lâu, trên trán đầy mồ hôi.
"Em gái của con có sao không?" Draco thở hổn hển nói.
"Không tốt lắm. Thật kỳ quái, cô bé quá suy yếu." Bà Pomfrey cau mày, "Ta đoán cô bé không có ăn cơm và nghỉ ngơi. Ngoài ra cô bé thường xuyên bạo động ma lực, chuyện này ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể của cô bé. Tuy nhiên cũng không phải là vấn đề gì lớn, ta sẽ lấy cho cô bé một lọ độc dược xoa dịu ma lực."
"Cảm ơn, con có thể ở bên cạnh chăm sóc con bé được không?" Draco cố gắng làm hô hấp bình thường trở lại, làm bản thân khi nói chuyện không còn khó khăn thở hổn hển như lúc nãy nữa.
"À, theo lý thuyết thì điều này không thể......"
Draco cầu xin nhìn bà, "Cầu xin bà, bà Pomfrey......"
"...... Được rồi, được rồi, chỉ một lần này, có biết không?"
"Cảm ơn bà." Draco lộ ra một nụ cười mê hoặc trái tim người khác.
Draco ngồi ở một bên nhìn bà Pomfrey cho Alice uống lọ độc dược xoa dịu ma lực có màu sắc rất quỷ dị. Alice càng lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Được rồi! Chẳng lẽ trò cho rằng hương vị của độc dược rất ngon giống như hương vị của nước bí đỏ sao?!" Bà Pomfrey nghiêm khắc nói, "Nếu chán ghét hương vị của độc dược, thì không cần làm bản thân bị bệnh, trò nhìn xem anh trai của trò lo lắng nhiều thế nào!"
Draco lo lắng xua xua tay, sợ hãi một lát nữa Alice sẽ tức giận, "Là con không đúng là con không đủ quan tâm con bé......"
Alice trầm mặc nhắm mắt lại, bà Pomfrey cầm lấy cái chai và rời đi.
Draco thở dài một hơi.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy rất mệt, hắn nằm trên ngăn tủ bên cạnh giường, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Lúc bị bệnh luôn luôn là lúc con người yếu ớt nhất, Alice sốt cao ngủ rất say, có rất ít thời gian tỉnh táo. Draco có thời gian thì lập tức đến phòng y tế thăm cô nàng, nhưng đa số thời gian Alice đều ngủ say, hắn cũng không thể hỏi cô nàng về chuyện của cuốn sổ nhật ký. Ngoài ra vì phòng ngừa bà Pomfrey nghi ngờ, huấn luyện thành viên GS hắn đành phải nhờ Harry.
Harry tỏ vẻ áp lực có chút lớn, học sinh nhà Slytherin vì đủ loại lý do nên không bao giờ lịch sự với cậu, tuy nhiên cũng may là Draco nhờ Blaise, Theodore, Pansy cùng nhau giúp đỡ cậu.
Liên tiếp vài ngày, bọn học sinh không nói chuyện khác, cả ngày đều bàn luận về chuyện bà Norris bị tấn công. Màn biểu hiện của Filch cũng khiến mọi người không thể nào quên được. Ông ta thường đi dạo xung quanh chỗ bà Norris bị tấn công, giống như cho rằng kẻ tấn công còn sẽ đến nơi này nữa. Rất nhiều người thấy ông ta dùng "Sản phẩm tẩy vết ma thuật đa năng của Mrs Skoll" để lau chữ viết ở trên vách tường, nhưng vẫn là vô ích vì những chữ viết đó vẫn sáng lập lòe ở trên tường đá.
Trước kia Harry luôn luôn rất hận môn độc dược là môn bay vì hai môn đó luôn phải học chung với nhà Slytherin, mà hiện tại cậu lại hận là tại sao môn độc dược và môn bay không có học chung với nhà Slytherin?
Nếu không phải học cùng nhau, muốn gặp mặt thật sự rất khó!! Hơn nữa hiện tại Draco cơ hồ là mỗi giây mỗi phút đều sẽ ở trong phòng y tế, bà Pomfrey rất tốt bụng, nhưng cũng rất nghiêm khắc —— bà cấm những người không liên quan không được vào quấy rầy người bệnh ——
Kiếp trước cái kia Draco vì sao bỗng nhiên có thể xuất hiện ở một góc nào đó gây chuyện với cậu!? Rõ ràng là chương trình học của hai Nhà tách riêng ra mà!! Tại sao hiện tại cậu muốn gặp mặt Draco lại khó như vậy! Cậu nên sớm hiểu rõ cái kia là tình yêu chân thành của cậu!!! —— không không không, câu cuối cùng chỉ là nói giỡn ——
Cho đến ngày thứ tư của tuần thứ hai, Harry đau mà vui vẻ chào đón tiết học độc dược mỗi tuần một lần, cậu vốn định khi tan học sẽ nói chuyện một chút với Draco, kết quả lại bị Snape giam giữ.
Snape kêu cậu lại và bắt cậu quét dọn đám sâu lông ở trên bàn. Harry oán niệm nhìn hắn, bị lấy lý do "Không tôn trọng giáo sư" trừ mất mười điểm, Harry rơi lệ đầy mặt.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn lịch sử phép thuật, tiết học của giáo sư Binns thật sự vô cùng buồn chán —— tuy nhiên mặc kệ như thế nào, thì ông ấy vẫn là một giáo sư lịch sử.
Hermione Granger ở trong tiết lịch sử phép thuật dò hỏi về căn phòng bí mật đã lan truyền khắp cả năm nhất.
Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, một đám học sinh năm nhất ngồi vây quanh lại, một học sinh có vẻ ngoài thô kệch tên là Larry đang nói chuyện này với những người khác.
"Sau khi sáng lập Hogwarts, suy nghĩ của tứ đại đầu sỏ bắt đầu khác nhau. Slytherin hy vọng Hogwarts sẽ nghiêm khắc một chút khi tuyển chọn học sinh. Y cho rằng giáo dục phép thuật chỉ nên giới hạn trong các gia đình phép thuật thuần chủng." Larry đè thấp giọng nói lại, "Sau đó mọi người cũng biết, Slytherin và Gryffindor cũng bởi vì chuyện này mà đã tranh cãi với nhau, sau đó Slytherin liền rời khỏi trường học."
Leo ngồi trên chiếc ghế khắc hoa và đang đọc cuốn《 Danh sách các Phù thủy nổi tiếng cận đại 》, y bí mật sử dụng bùa chú nhỏ không đũa phép dùng để nghe lén.
"Nhưng Slytherin là ai a?" Larry kiêu ngạo nói, "Là Phù thủy thuần huyết chính thống! Là Phù thủy thuần huyết cao quý nhất! Là Phù thủy thuần huyết mạnh mẽ nhất! Cho nên y đã trộm xây một căn phòng bí mật, mà ba vị đầu sỏ khác cũng không hề hay biết ——"
...... Bọn họ chỉ không biết mật thất ở đâu, chứ không phải không biết về mật thất. Leo ở dưới đáy lòng yên lặng sửa đúng lại.
"Theo truyền thuyết, Slytherin đã đóng căn phòng bí mật lại, vậy thì sẽ không có ai có thể mở nó ra được, cho đến người thừa kế chân chính của y đi vào trường học. Chỉ có người thừa kế kia mới có thể mở được căn phòng bí mật, đem đồ vật khủng bố ở trong kia thả ra, làm nó tinh lọc trường học, thanh trừ tất cả những người không xứng đáng được học tập phép thuật." Larry làm ra vẻ mặt vô cùng khoa trương.
"Vậy, đồ vật đặt ở chỗ đó, sẽ gϊếŧ người sao?" Một cô gái nhỏ sợ hãi hỏi.
"Yên tâm đi," Larry cười, "Đồ vật kia sẽ không tổn thương học sinh nhà Slytherin, tất cả chúng ta đều là Thuần Huyết."
"Câu chuyện này là thật vậy chăng?" Một cái khác nam sinh hỏi, "Một ngàn năm tới, đều không có người phát hiện quá cái kia mật thất ở đâu?"
"Mình nghĩ đó là sự thật." Larry hào hứng nói, "Trong trường học đã từng điều tra qua coi có căn phòng bí mật đó hay không, nghe nói điều tra ra rất nhiều thứ, và đã mời rất nhiều nam nữ Phù thủy có học vấn —— nhưng vậy thì sao? Ai có thể vĩ đại hơn được so với Salazar Slytherin chứ!? Căn phòng bí mật của Slytherin, ngoại trừ người thừa kế của y, ai cũng không thể mở ra được, thậm chí không có tư cách phát hiện nó."
Bọn học sinh nhìn nhau bằng những ánh mắt lo lắng.
"Mình đoán đây là một loại hắc ma pháp cổ xưa một ngàn năm trước." Larry chắc chắn nói.
Leo im lặng đánh giá vẻ bề ngoài của Larry và bĩu môi.
Trưởng thành như vậy mà muốn trở thành người thừa kế của Slytherin?
"Nhưng, nhưng người sẽ là ai đây?" Lại có một học sinh nói chuyện, "Nếu căn phòng bí mật thật sự bị mở ra, điều đó đã nói lên rằng người thừa kế của Slytherin đã xuất hiện —— hắn ta sẽ ở trong nhà Slytherin sao? Vậy, điều đó có nghĩa là, hắn ;à một trong số chúng ta?"
Ánh mắt của bọn học sinh quan sát lẫn nhau, mỗi người đều trộm đánh giá những người đang ở trong phòng sinh hoạt chung —— tuy nhiên không có người nào hoài nghi Leo, kể từ khi Alice nằm viện, mọi người đều biết rằng người này không dễ chọc, cho nên càng thêm cô lập y —— ngoài ra ở trong đầu của bọn họ, người Đức và người sáng lập trường ma thuật nước Anh hoàn toàn không có mối quan hệ nào với nhau được.
...... Y không phải là người thừa kế, nhưng y chính là Salazar nha......
Larry làm ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, giống như rất hy vọng mọi người đều cho rằng cậu ta chính là người thừa kế.
"Không phải là cậu đi?" Một cô gái do dự hỏi.
"Không phải," Larry vui vẻ lắc đầu, lại rất thất vọng nói, "Mình rất hy vọng là mình......"
Leo yên lặng thu hồi tầm mắt.
Nhóc con, đừng có nằm mơ, bộ dáng của ngươi không phù hợp với thẩm mỹ của gia tộc Slytherin......
"Tuy nhiên hôm nay có người nghe thấy được, cái máu bùn Hermione Granger kia......"
"A, đừng có nói từ thô lỗ như vậy!" Các cô gái kêu lên.
"Được rồi, cái cô gái Muggle Hermione Granger kia," Larry sửa miệng lại, cậu ta kích động nói, "Bởi vì cô ta xuất thân từ Muggle ti tiện, vậy mà dám nói Slytherin là lão biếи ŧɦái kẻ điên, lý luận Thuần Huyết là rác rưởi!"
"Đừng nói cô ta như vậy. Draco sẽ không vui." Một cô gái bất mãn nói.
"A ha, Draco!" Larry bực bội nói, "Bởi vì hắn ta có một khuôn mặt xinh đẹp, cho nên tất cả mọi người đều bị mê hoặc! Hắn thân là Thuần Huyết lại tự mình sa ngã......"
"Tự mình sa ngã?! Cậu dám nói người thừa kế của gia tộc Malfoy như vậy sao?!" Cô gái vừa nói phía trước tức giận đứng lên.
"Astoria, đừng như vậy!" Bạn của cô kéo tay áo của cô lại.
"Larry là fan não tàn của Salazar Slytherin." Một chàng trai lặng lẽ nói với cô gái ngồi bên cạnh mình. "Tuy nhiên mình dám nói, là bởi vì Larry như vậy, cho nên mọi người mới càng ngày càng không thích Slytherin."
Cô gái gật đầu, "Mình hiểu...... Một fan não tàn mười trên mười."
Leo bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Tuy nhiên...... Cái, cái gì gọi là lão biếи ŧɦái kẻ điên?!
Lúc này, cửa phòng sinh hoạt chung mở ra, học sinh năm hai nối đuôi nhau mà bước vào, Larry ngậm miệng lại.
Những nhân vật quan trọng năm hai đều cấm thảo luận về lý luận thuần huyết và hỗn huyết ở bên trong Slytherin ——
Leo ngẩng đầu nhìn, cái thiếu niên tên là Draco kia vẫn chưa quay trở lại —— nghe nói mấy ngày nay hắn đều ở phòng y tế để chăm sóc em gái của mình.
Nói như thế nào nhỉ...... Cái thiếu niên kia, hoàn toàn không giống Slytherin một chút nào, Slytherin.
Leo cau mày.
HẾT CHƯƠNG 54