Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 14: Đêm Trước Ngày Halloween




EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

-o0o-

Ba giờ rưỡi chiều, mọi người bước xuống bậc thang đi ra bãi cỏ.

Thời tiết rất sáng sủa, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc mềm mại của các cô gái và vạt áo chùng của các chàng trai.

Đám cỏ tươi tốt dưới chân họ cũng phập phồng theo làn gió, khu rừng đen tối ở phía xa xa chính là rừng Cấm, Harry đứng trên bãi cỏ ngắm nhìn về phía khu rừng, Ron dừng lại bên cạnh cậu và nghi hoặc hỏi: "Này anh bạn, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Harry nheo mắt, "Mình nhớ hồi khai giảng năm thứ hai tụi mình bị cây Liễu Roi đánh......"

Ron trầm ngâm suy nghĩ, "Lúc năm thứ ba vì muốn đi vào mật đạo mà tụi mình bị cây Liễu Roi đánh, cậu có muốn xếp nó vào chương trình huấn luyện không?"

Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên phát hiện có vô số phiền toái đang chờ đợi ở phía trước. Lại nói tiếp, Halloween cũng sắp đến rồi, gương mặt của Harry tái xanh khi cậu nhớ tới mùi hương quái lại trên người con quỷ khổng lồ kia, cùng với chính cậu đã đem cây đũa phép thân yêu nhét vào trong lỗ mũi của nó.


Harry đi đến sân cỏ nơi học tiết học Bay với khuôn mặt tái xanh.

Các học sinh nhà Slytherin đã tới rồi, và Harry phát hiện ra rằng bọn họ đang vây quanh Draco một cách chủ động hay vô ý.

Mấy cô gái dường như rất lo lắng,và Draco vẫn luôn cố gắng an ủi bọn họ.

Harry cảm thấy 80% là các cô gái đang giả bộ, mượn cơ hội này để làm nũng.

Pansy đứng ở một bên, ánh mắt hận không thể ăn sống các cô gái đó.

Draco dùng ngôn ngữ đơn giản để truyền đạt lại những điểm cần chú ý khi bay —— tuy không đảm bảo bọn họ đều sẽ bay tốt, nhưng ít nhất có thể bảo đảm rằng bọn họ sẽ không thiếu một cánh tay hay chân khi lăn xuống từ trên chổi.

Neville và Hermione đứng ở một nơi yên tĩnh có thể nghe rõ và âm thầm ghi nhớ. Nhiều Gryffindor tiến lại gần hai người bọn họ và cùng nhau yên lặng lắng nghe. Ngoại trừ luôn luôn đối đầu giằng co, học sinh nhà Gryffindor và Slytherin chưa bao giờ hòa bình khi ở gần nhau như vậy, vì vậy bọn họ theo bản năng mà siết chặt cơ thể .


Giáo sư dạy bọn họ vẫn là bà Hooch, bà có một mái tóc ngắn màu xám, đôi mắt màu vàng và ánh mắt sắc bén như diều hâu.

Draco đang đứng ở phía ngoài cùng bên phải, là người đứng gần Gryffindor nhất, Neville đứng bên cạnh hắn, tuy rằng cậu ấy đang rất lo lắng nhưng cũng rất bình tĩnh.

Bà Hooch yêu cầu bọn họ cầm cây chổi trong tay, Draco thấp giọng an ủi Neville, "Cậu có thể làm được."

Khi Neville hét lên lần thứ ba "Lên!" cây chổi của cậu rốt cuộc cũng động đậy —— nó chuyển từ trạng thái nằm bất động sang lăn một vòng trên bãi cỏ.

"Không tệ, có tiến bộ." Draco nói, nhìn hắn rất chân thành, hắn chỉ hô một tiếng và cây chổi đã ngoan ngoãn nhảy vào trong tay hắn, trong cả hai nhà chỉ có hắn và Harry làm được việc này.

Ron cảm thấy uể oải vì bản thân đã sống lại một lần nhưng phải hô đến hai lần cây chổi mới nhảy vào trong tay cậu. Harry an ủi nói, "Nhìn đi, cậu là người duy nhất hô hai lần là thành công."


Ron lẩm bẩm, "Mình còn nghĩ rằng mình chỉ cần hô một lần."

Harry cũng không thể nói với bạn của mình rằng vấn đề ở đây chính là thiên phú của mỗi người.

Tiết học diễn ra rất thuận lợi, Harry nhịn không được luôn nhìn về phía của Draco, rất nhiều cô gái đang vây quanh người hắn ríu rít hỏi một số vấn đề ngớ ngẩn.

Ví dụ như: "Draco, nếu mình muốn bay sang bên phải, thì mình nên xoay cán chổi ở chỗ nào?"

"Draco, cán chổi này của mình luôn lắc lư, có chuyện gì xảy ra với nó vậy?"

"Draco, cậu có thể dạy mình cách bay được không?"

"Draco......"

Neville háo hức cầm lấy cây chổi của mình, nhìn Draco đang được vây quanh bởi một đám người —— cậu mới là người cần được hướng dẫn nhất.

Ron không thể không nói, "Có lẽ cậu nên đến chào hỏi Draco một cái, và cả hai người cùng nhau diễn một vở kịch?"
Harry miễn cưỡng liếc nhìn Neville một cái, sau đó rốt cuộc cậu bỏ cuộc, "Cậu đừng quên là nếu muốn làm theo cách cậu nói thì Neville phải bị quăng khỏi cây chổi và gãy một cánh tay, sau đó Bà Hooch rời đi, Draco cướp lấy quả cầu ký ức, nhưng chúng ta làm thế nào có thể đảm bảo được rằng hôm nay giáo sư McGonagall có thể trùng hợp thấy được?"

"Đợi tới năm hai rồi mình tham gia đội Quidditch cũng được." Harry thở dài, "Chỉ là, Nimbus 2000......"

Ron vỗ vỗ vai Harry, "Anh bạn, cậu đừng quên, là trước khi cậu tham gia vào đội, thì đội Nhà của chúng ta luôn luôn thua thảm bại trước Slytherin......"

"Vậy cậu muốn mình làm gì bây giờ?!" Harry bực bội ngồi trên cán chổi, hai chân giẫm một cái, lập tức lao lên bầu trời.

Gió thổi qua bên tai cậu, tất cả lo lắng và phiền não đều xua đi, các cô gái đứng trên mặt đất cuồng nhiệt thét chói tai, cảm giác bay lượn vẫn tuyệt vời như cũ, Harry đem tất cả kỹ năng bay mà cậu đã học được biểu diễn một lần, những lần đột nhiên lao xuống đất hay những khúc cua gấp, cậu cảm thấy máu huyết đang sôi trào, khiến cả người cậu đều muốn bùng cháy, từng cái tế bào đang reo hò, cái loại cảm giác đơn thuần vui sướng gần như đang nhấn chìm cậu.
Bay cao hơn, bay xa hơn ——

"Potter!!" Một tiếng trách mắng nghiêm khắc làm Harry sợ tới mức run lên —— đó là giáo sư McGonagall đang nghiêm mặt nhìn cậu.

Khi cậu tiếp đất một cách tuyệt đẹp, cậu nhìn thấy ánh mắt vừa vui mừng và lo lắng của Draco, cái ánh mắt "Nhà mình có học sinh trưởng thành" này là như thế nào vậy?!

Harry hoan thiên hỷ địa được giáo sư McGonagall dẫn đi, Ron nhìn cậu rời đi với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

* Hoan thiên hỉ địa: vui sướng khôn cùng

Bà Hooch vừa khó chịu vì Harry bay quá cao lại vừa ngạc nhiên khi thấy thiên phú kinh người của cậu, bà nghiêm khắc nhìn chằm chằm Draco, người cũng biểu hiện thiên phú kinh người giống như Harry.

Draco tỏ vẻ hắn đã già rồi và không thể bay nữa, vì thế hắn bình thản ở trên mặt đất trả lời các câu hỏi.

Không biết vì cái gì, sau khi Harry trở thành tầm thủ trẻ tuổi nhất được gia nhập đội Quidditch, cậu giống như đang trốn tránh Draco.
"Mình cảm thấy giống như mình đang chơi khăm" Harry oán giận với Ron khi hai người đang chơi cờ phù thủy. "Vốn dĩ Draco nên cướp quả cầu ký ức...... đáng lẽ Draco muốn mình bị thôi học, cho nên sau đó mình trở thành tầm thủ thì không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là, thiên phú của Draco tốt như vậy, cho nên điều này không công bằng với cậu ấy......"

"Mình biết cậu không có." Ron an ủi Harry, "Cậu không cố ý muốn trở nên nổi bật. Hơn nữa, cậu không có phải muốn tiến vào đội Nhà mà khiến Neville bị gãy cổ tay có đúng không nào? Cậu không có làm tổn thương bất kỳ ai, hơn nữa cậu vốn dĩ nên là một thành viên của đội."

Ron tiếp tục nói, "Cậu là một huyền thoại."

Sau đó Ron dứt khoát điều khiển Hoàng Hậu Trắng gϊếŧ chết Kỵ Sĩ Đen của Harry.

Ron phấn khích nói, "Haha, mình đã thắng được huyền thoại rồi!"
Harry tức giận nhìn Ron.

Ron lập tức thu hồi gương mặt tươi cười lại, tiếp tục an ủi với vẻ mặt xin lỗi, "Đừng như vậy, anh bạn, cậu xứng đáng được với điều đó. Merlin ơi hơn nữa điều này cũng không liên đến một chút móng tay nào với Draco. Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Draco cũng nghĩ như vậy à?" Harry không được tự nhiên hỏi, "Lỡ như cậu ấy cảm thấy mình cố tình muốn nổi bật, vì muốn làm thành viên của đội Nhà mà không từ thủ đoạn?"

Ron "A" một tiếng. "Dù mình an ủi cậu thế nào cũng vô dụng. Cậu chẳng qua chỉ muốn nghe một lời từ Draco mà thôi."

"Nhưng mình không dám đi." Harry uể oải nói, "Nói thật, mình đã xem cậu ấy như một người bạn của mình. Mình không muốn cậu ấy cảm thấy thất vọng về mình hoặc nghĩ rằng mình là một con người xấu xa."

Tình trạng này diễn ra trong vài tháng, cho đến tận đêm trước ngày Halloween.
Đối với chuyện bữa tiệc Halloween bị phá hư bởi lũ quỷ khổng lồ của Quirrell, Harry và Ron tỏ vẻ họ cũng không còn cách nào ngoài việc đến bữa tiệc sớm hơn một chút, cố gắng ăn nhiều hơn một chút trước khi quỷ khổng lồ xuất hiện.

Nhưng Ron rất sợ cậu sẽ ói ra toàn bộ thức ăn khi ngửi thấy mùi hương kỳ lạ của quỷ khổng lồ.

"Hoặc chúng ta có thể gói đồ ăn lại, và Hermione không cần chúng ta tới cứu, chúng ta hoàn toàn có thể đi theo Huynh trưởng quay trở về phòng sinh hoạt chung và ngồi ăn ở đó. Cậu thấy ý kiến này thế nào?" Harry kiến nghị.

"Nhưng," Ron nghĩ đến cảnh mọi người đều vội vàng rời khỏi, mà hai người bọn họ thì bận rộn đóng gói đồ ăn, "Chắc là điều đó có vẻ không ngu ngốc lắm đâu nhỉ."

HẾT CHƯƠNG 14