Trong trí nhớ của Chu Tranh, hắn chưa từng tiếp xúc với Chu Bình, nên đương nhiên không cần phải nể mặt hẳn.
Nhưng câu hỏi của Chu Tranh khiến Chu Bình hoảng hốt!
Không phụng chiếu, không vào kinh! Đây là quy tắc mà các đại thân vương đều phải tuân theo.
"Hồi bẩm công tử, ta nghe nói hoa khôi của Yến Xuân Lâu có một không hai."
"Cho nên mới không nhịn được mà lén người nhà chạy đến đây."
Cung Bình cung kính xoay người, không dám tiết lộ mục đích thật sự.
Nếu thật sự chọc giận đương kim thánh thượng thì hậu quả không lường trước được.
Nghĩ đến đây, Chu Bình toát đầy mồ hôi, nếu biết sẽ gặp phải hoàng tử ở đây thì dù thế nào hẳn ta cũng sẽ không đến
'Yến Xuân Lâu, càng không làm ra chuyện hồ đồ kia.
Nhưng mà lý do này đến ngay cả bản thân Chu Bình còn không dám tin.
"Hoa khôi của Yến Xuân Lâu này, bổn công tử muốn, ngươi muốn tranh sao?" Chu Tranh gõ ngón tay xuống mặt bàn, không chút khách khí nói thẳng.
"Đương nhiên không dám."
Chu Bình nghe vậy mới thở phào một hơi, như được đại xá, sao còn dám tiếp tục tranh giành nữa chứ.
"Nếu đã vậy thì ngươi nói bổn công tử nghe hoa khôi hôm nay thuộc về ai?"
Chu Tranh không để ý tới Chu Bình nữa, ngược lại nhìn về phía phu nhân.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Mọi chuyện đều do công tử làm chủ." Phu nhân giả vờ bình tĩnh, trên mặt lại xuất hiện nụ cười tiêu chuẩn, nhưng khi nhìn tới những cánh tay bị chặt đứt xung quanh Chu Tranh vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
"Đúng rồi, chuyện hôm nay..."
"Công tử yên tâm, không có chuyện gì xảy ra cả!"
Chu Bình là người thông minh, nghe hiểu ý của Chu Tranh, vội vàng cười nói.
Đừng nói là cánh tay của mười hộ vệ, cho dù hôm nay tất cả hộ vệ đều chết trong tay Chu Tranh thì hẳn ta cũng không dám có chút bất mãn nào.
"Yến Xuân Lâu luôn hiểu chuyện, mong công tử yên tâm."
Phu nhân cũng phản ứng lại, cúi đầu hành lễ với Chu Tranh.
Một người mà đến cả thế tử cũng không dám đắc tội, Yến Xuân Lâu có thể trêu chọc vào hẳn sao?
Người trước mắt này là đương kim hoàng tử? Hay là vương gia?
Phu nhân không rõ lắm, nhưng bà ta biết rõ một đạo lý, có một số việc biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh!
"Sớm biết như vậy thì lão tử cần gì phải tốn nhiều tâm tư vậy chứ."
Thấy hai người trước mặt cung kính, trong lòng Chu Tranh cũng có chút không nói nên lời.
Nếu hẳn lấy lệnh bài ra ngay từ đầu thì không phải đã giải quyết xong rồi sao?
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói muốn có được hoa khôi thì phải có một trăm ngàn lượng bạc?"
"Ta không dám, hoa khôi của Yến Xuân Lâu có thể đi theo công tử, đó là phúc khí của nàng ấy, cũng là phúc khí của Yến Xuân Lâu ta."
Phu nhân ngẩng đầu, vội vàng nịnh hót.
'Yến Xuân Lâu cũng không quan tâm tới một trăm ngàn lượng bạc này.
Bà ta đã có thể khẳng định răng thân phận của người trước mặt chắc chắn còn hơn cả tưởng tượng!
Nếu có thể kết giao với một người như vậy quả là một cơ hội hiếm có đối với yến Xuân Lâu.
Đừng nói một trăm ngàn lượng bạc, nếu Chu Tranh đồng ý, Yến Xuân Lâu sẵn sàng hai tay dâng một trăm ngàn lượng bạc lên cho hắn!
"Không được, dù sao thì quy tắc cũng không thể phá vỡ."
Nhưng Chu Tranh lại lắc đầu.
Phản ứng này khiến phu nhân lần nữa run rẩy.
"Hôm nay là ta vô lễ, mong công tử cho ta một cơ hội để chuộc tội."
Chu Bình phản ứng rất nhanh.
Đắc tội hoàng tử, dù là thế tử cũng phải bị lột một lớp da. Huống chỉ hẳn ta còn tự tiện vào kinh, đây không phải tội nhỏ.
Đương nhiên hẳn ta muốn nghĩ cách lấy lòng Chu Tranh.
"Nếu đã vậy thì chuyện chuộc thân cho Lam tiên tử giao. cho ngươi làm đó."
Chu Tranh vừa nói ra lời này, Lam tiên tử đứng cách đó không xa sững sờ, hai mắt ươn ướt.
Chỉ mới nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy thôi, Lam tiên tử đã có cảm giác vượt quá tầm với.
Nàng ta biết rõ, loại đàn ông này cũng không phải loại mà nàng ta có thể trèo cao.