Xuyên Không: Trở Thành Vô Địch Thái Tử

Chương 57: Mười vạn lượng bạc là qua ải




Lam tiên tử không dừng ở lầu hai lâu lắm mà đã rời đi.

Tuy nhiên, vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta uốn éo như rắn nước lại toát ra một hương vị khá quyến rũ, khiến cho ngọn lửa ở bụng dưới của Chu Tranh lại bùng cháy.

“Thiếu gia, còn một khắc đồng hồ nữa, hoa khôi của Yến Xuân Lâu sẽ xuất hiện.”

Phúc Bá ho nhẹ một tiếng, để cho Chu Tranh thu hồi ánh mắt từ bóng lưng của Lam tiên tử lại.

“Xem ra Thất Đại tiên tử của Yến Xuân Lâu không hề đơn giản.”

Chu Tranh hít một hơi thật sâu để kiềm chế sự dao động trong lòng, giọng điệu của hắn cũng khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

Thất Đại tiên tử, thoạt nhìn thì có vẻ trói gà không chặt nhưng lại có một loại khả năng đặc biệt, dường như có thế phát huy mị lực của mình trong mắt nam nhân đến mức tối đa.

Nữ nhân như vậy, chỉ sơ sẩy một chút cũng đủ khiến những nam nhân cao cao tại thượng phải ngã xuống. Vì vậy, Chu Tranh tất nhiên không ngốc đến mức dính líu với loại nữ nhân này, càng không muốn tạo ra mối liên kết quá lớn với bọn

họ.

Chu Tranh quét mắt nhìn xung quanh, so với sự ồn ào ở lầu một thì lầu hai chắc chắn yên tĩnh hon nhiều.

Mọi người ở đây gần như đều đeo mặt nạ như Chu Tranh, không thể nào xác định rõ được diện mạo thật sự của họ.

Bọn họ ngồi ở các vị trí khác nhau, không kết nối với nhau, thỉnh thoảng lại thì thầm trò chuyện với tuỳtùng bên cạnh, sau đó lại hướng ánh mắt về phía trung tâm sân khấu phía dưới, lặng lẽ chờ đợi.

Nhưng khí chất toát ra từ từng cử chỉ của bọn họ cũng đủ để chứng minh thân phận không tầm thường của bọn họ!

“Thiếu gia, mọi người xung quanh đều đang lén lút nhìn trộm chúng ta.”

Phúc Bá nhíu mày, nhẹ giọng thì thầm bên tai Chu Tranh.

“Không sao.”

Chu Tranh bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng.

Bàn về tài năng thì bốn tác phấm thơ xuất sắc của hắn đã vang danh khắp thiên hạ!

Bàn về thân phận thì ai có thể do sánh được với đương kim Thái tử?

Bàn về ngoại hình, Chu Tranh được xem là anh tuấn, uy vũ.

Tóm lại, hắn là một nam nhân vừa giàu có vừa lãng tử!

Nhưng điều Chu Tranh quan tâm thực sự chính là sự tồn tại ở lầu ba.

Nhưng hân cũng không vội.

Keng!

Một tiếng chuông trong trẻo vang lên từ phía trung tâm của Yến Xuân Lâu.

Sau đó, lầu một vổn đang ồn ào đột ngột yên lặng, ngay cả những người đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên lầu hai cũng vô thức mở mắt ra.

Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng mang theo sự nồng cháy hướng về sân khấu rực rỡ phía dưới.

ở dưới đó, một phu nhân có thân hình đẫy đà, dung mạo đoan trang, khí chất xuất trần đang bước lên sân khấu dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

“Chư vị, chắc hẳn đã chờ đợi rất nóng lòng rồi.”

“Đã như vậy, ta sẽ không nói dong dài nữa.”

Phu nhân này mặc gấm vóc lụa là, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng, âm thầm liếc nhìn một vòng từ

lầu một đến lầu hai mà không ai để ý.

Giọng nói của bà ta rất lớn, vang khắp khuôn viên Yến Xuân Lâu, đọc rõ ràng từng từ một để cho mọi người đêu nghe rõ.

Quan trọng nhất là giọng điệu và thần thái của bà ta được dùng rất đúng chỗ, khiến người nghe bất luận là quan to hiển hách hay tuỳ tùng như Phúc Bá cũng cảm thấy thoải mái.

Bà ta luôn mỉm cười, không có bất kỳ lời nói nào dư thừa.

Rõ ràng phu nhân này hiểu rõ các nam nhân đến Yến Xuân Lâu hôm nay mong muốn cái gì.

Đoạn mở đầu ngắn gọn đã khiến cả sảnh đều khen hay, thậm chí Chu Tranh cũng khẽ gật đầu.