*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Điện hạ, người làm gì vậy?”, Thấm Nhi hoảng hốt, nhanh chóng ngăn Cửu công chúa lại: “Thủy tặc đã tới bên dưới thuyền rồi, chỗ nào bên ngoài cũng có mũi tên bay, bây giờ mà người ra ngoài thì quá nguy hiểm!”
“Ngươi nhìn nước sông bên ngoài đi, nếu như thuyền bị đục chìm, Thấm Nhi ngươi cho rằng chúng ta còn có thể sống tiếp sao?”
Cửu công chúa đẩy Thấm Nhi ra rồi bước khỏi khoang thuyền.
Thấm Nhi lập tức đi theo, cảnh giác nhìn trái phải.
Hai người đi qua khúc cua, vừa khéo nhìn thấy đội trưởng đội thị vệ đang ném giáo xuống bên dưới.
Thế nhưng giáo dài không phải là binh khí chính của đội thị vệ, vậy nên bọn họ mang theo không nhiều.
Thanh giáo mà Cửu công chúa và Thấm Nhi nhìn thấy cũng là thanh cuối cùng.
Sau khi ném xong, đội trưởng đội thị vệ đi khắp nơi tìm những thứ khác mà hắn có thể ném xuống.
Kết quả vẫn chưa tìm thấy thì đã bị Cửu công chúa doạ sợ hết hồn.
“Điện hạ, sao người lại ra ngoài?”
Cửu công chúa không trả lời đội trưởng đội thị vệ mà đang quan sát xung quanh, tìm cách để đối phó với thủy tặc.
Chỉ là vẻ mặt của Cửu công chúa bình tĩnh hơn đội trưởng đội thị vệ rất nhiều.
Liếc nhìn một vòng, Cửu công chúa đột nhiên chỉ vào cột buồm, nói: “Đội trưởng Tần, chặt bỏ cột buồm đi!”
“Cột buồm?”
Đội trưởng đội thị vệ vỗ đùi cái đét: “Đúng, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?”
Giáo dài không với tới được thuyền nhỏ của thủy tặc nhưng cột buồm chắc chắn là có thể.
Đội trưởng đội thị vệ lập tức gọi mấy tên thuộc hạ tới, vung dao chiến chặt hạ cột buồm.
Rắc!
Cột buồm to như miệng bát bị chặt hạ từ gốc.
Không cần đội trưởng phải căn dặn, bốn thị vệ cùng nhau ra tay nhấc cột buồm tới bên boong tàu.
Phần đáy của cột buồm thô như cái miệng bát, nhưng phần đỉnh lại chỉ ngang với tách trà.
Đội trưởng đội thị vệ nắm lấy phần đỉnh, ra hiệu cho thuộc hạ nâng đầu còn lại lên rồi ném cột buồm xuống dưới.