Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 887




“Tiên sinh, Triệu Lão Sơn đến rồi”.  

Thận vệ chạy tới thông báo.  

Kim Phi gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế.  

Trong sân, Triệu Lão Sơn đang đứng trong sân với một người đàn ông.  

Kim Phi tập hợp những người từ làng khác đến làng Tây Hà nương tựa để thành lập đội làng Tây Hà thứ hai, Triệu Lão Sơn là đội trưởng của đội thứ hai.  

Bởi vì người đến nương tựa ngày càng nhiều nên quy mô của đội thứ hai càng lớn hơn, hơn nữa thành viên cũng vô cùng phức tạp, nhưng Triệu Lão Sơn vẫn quản lý đội thứ hai một cách có trật tự, Kim Phi rất hài lòng về ông ấy.  

“Tiên sinh, trong làng chúng ta có nhà của Đại Cường gần núi Ngũ Lang”.  

Triệu Lão Sơn chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: “Đại Cường trước đây là thợ săn, thường xuyên đến núi Ngũ Lang, vì vậy rất quen thuộc địa hình xung quanh”.  

“Cảm ơn chú Triệu”, Kim Phi gật đầu với Triệu Lão Sơn, sau đó nhìn người thợ săn: “Phiền Cường Ca nói cho ta biết tình hình ở núi Ngũ Lang”.  

“Tình hình núi Ngũ Lang? Tình hình gì?” người thợ săn gãi đầu, không biết nói gì.  

“À… một đội trấn áp thổ phỉ của làng ta đã bị vây ở núi Ngũ Lang, ta muốn dẫn người đi cứu”.  

Kim Phi nói: “Vì vậy ta muốn biết núi Ngũ Lang cao rộng bao nhiêu, có đường mòn hay không?”  

“Trong làng phái người đến núi Ngũ Lang trấn áp thổ phỉ sao?”  

Nghe vậy, mắt người đàn ông đỏ hoe.  

Anh ta bị bọn thổ phỉ ép không sống nổi, nghe nói làng Tây Hà có đường sống cho nên mới dẫn cả nhà chạy đến làng Tây Hà.  

Nghe tin đội trấn áp thổ phỉ của làng Tây Hà đến núi Ngũ Lang, trong lòng anh ta vô cùng phấn khích.  

“Mau nói đi, đại nhân đang đợi kìa”.  

Triệu Lão Sơn đẩy nhẹ Đại Cường.  

“À, à” Đại Cường hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Núi Ngũ Lang là núi đá, trên núi có những tảng đá lớn hình tròn, rất ít cây cỏ, không quá rộng cũng không quá cao, không đến một trăm trượng, có khoảng bảy tám con đường để lên núi, nhưng chỉ có ba con đường dễ đi, còn lại đều là đường nhỏ”.  

“Trên núi có nước không?”, Kim Phi hỏi.  

“Không, núi Ngũ Lang rất dốc, không thể giữ nước được”.  

Đại Cường lắc đầu, do dự một lúc rồi nói: “Tiên sinh, nếu ngài đến núi Ngũ Lang trấn áp thổ phỉ, ngài có thể dẫn ta đi cùng không? Ta có thể dẫn đường cho ngài”.  

Kim Phi và Trương Lương nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu.  

“Đội trưởng Triệu, cảm ơn ông”, Trương Lương cười nói với Triệu Lão Sơn: “Ông còn nhiều việc, mau đi trước đi”.