Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 844




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu Cửu công chúa muốn xử lý bọn họ thì cha bọn họ ra mặt cũng chẳng có ích gì cả.  

Nhưng thị nữ kia lại không thèm để ý đến bọn họ, chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía sân khấu.  

“Thấm Nhi cô nương, sao cô lại đến đây?” Lạc Lan cười hỏi.  

“Sao thế? Ta không thể thay mặt công chúa tham gia đấu giá sao?” Thấm Nhi hỏi ngược lại.  

“Đương nhiên là được, bọn ta mở cửa kinh doanh, chào đón tất cả mọi người”.  

“Vậy Lạc Lan cô nương tiếp tục đi”, Thấm Nhi vô tư đứng dưới khán đài.  

Lúc này Lạc Lan mới nhớ ra mình còn đang chủ trì buổi đấu giá.  

Cô ấy cười với Thấm Nhi rồi hỏi: “Thấm Nhi cô nương ra giá ba nghìn lượng, còn ai ra giá nữa không?”  

Mặc dù rất nhiều công tử thích thanh Hắc Đao này, nhưng Cửu công chúa đã muốn có nó thì ai còn dám cướp đây?  

Đám công tử lần lượt lắc đầu.  

Thanh Hắc Đao thứ năm thuận lợi đến tay Thấm Nhi.  

“Công chúa nói, trong tay cô ấy chỉ có bằng này ngân lượng thôi”.  

Thấm Nhi lấy ra vài tờ ngân phiếu, nhét vào tay Thiết Chùy, ôm thanh Hắc Đao rời đi.  

Lạc Lan nhìn theo bóng lưng của cô ta, nở nụ cười gượng gạo.  

Lời của Thấm Nhi hơi khó hiểu, nhưng Lạc Lan lại nghe hiểu ngay.  

Lúc trước Hắc Đao đưa cho Cửu công chúa đều tính tám trăm lượng một thanh, nhưng bây giờ giá của Hắc Đao đã vượt xa tám trăm lượng, Cửu công chúa cố ý phái người đến mua đao, có lẽ là vì không muốn Lạc Lan nghĩ cô ta lợi dụng Kim Phi.  

Đất phong của Cửu công chúa là một huyện, nhưng bé hơn Kim Xuyên rất nhiều, thuế má hàng năm cũng không nhiều, cho nên cô ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền.  

Từ lần trước mua Hắc Đao, trong tay chỉ còn lại hơn ba nghìn lượng bạc, lần này dường như đều dùng toàn bộ để mua Hắc Đao tiếp.  

Lúc Thấm Nhi ôm hộp đao đi qua hai vị công tử kia, cô ta lạnh lùng nhìn họ, sau đó khẽ vung tay áo, hai cái tát giòn giã vang lên.  

Mặt trái của hai vị công tử đều sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khóe môi rỉ máu.  

Nhưng trong mắt họ lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm.  

Thấm Nhi đánh bọn họ đồng nghĩa với việc chuyện này đã được giải quyết.  

Mặc dù bị thị nữa đánh trước mặt mọi người rất mất mặt, nhưng so với sự tức giận của Cửu công chúa thì chẳng đáng là gì cả.  

Hơn nữa, bị thị nữ thân cận của Cửu công chúa tát cũng không quá mất mặt.  

Từ đầu đến cuối Thấm Nhi không nói lời nào, bước chân cũng không dừng lại.