*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước hết, cửa tiệm này từng là một quán trọ, không chỉ có cửa tiệm quay mặt ra đường, phía sau còn có một sân rộng và rất nhiều phòng khách. Chúng ta không cần tìm chỗ khác cho tiêu cục nữa, cứ thế để họ ở đó là được rồi, sự an toàn của thương hội cũng được đảm bảo.
Thứ hai, cửa tiệm đó là nơi gần phường Hưng An - nơi tụ tập của các quan lại nhà giàu, các tiểu thư và phu nhân đều thích mua đồ ở đó, bọn họ là khách hàng chính của xà phòng thơm. Nó cũng không xa phường Võ Đức – nơi các thế gia võ tướng thường hay tụ tập, bọn họ là khách hàng chủ yếu của Hắc Đao.
Thực ra, nếu chờ đợi thêm thì có lẽ sẽ có thể đẩy giá xuống, nhưng chúng ta không có thời gian để chờ đợi lâu như vậy.
Nếu như Thanh Phi đã khiến xà phòng nổi tiếng, mà chúng ta còn chưa mở cửa tiệm vậy thì lần tới kinh thành này coi như thất bại hoàn toàn, hơn nữa sau này khó có thể tìm được cơ hội tốt như vậy!"
Thiết Chùy và Hàn Phong khẽ gật đầu khi nghe những lời đó.
"Tiên sinh từng nói thời gian là tiền bạc, ta nghĩ nó rất có lý!"
Lạc Lan tiếp tục nói: "Nếu như chúng ta mở cửa tiệm ở chỗ này, ta bảo đảm nhiều nhất nửa năm, chúng ta đã có thể thu lại tiền mua cửa tiệm!"
"Nửa năm kiếm chín nghìn lượng bạc sao?”
Cả Thiết Chùy và Hàn Phong đều tỏ ra nghi ngờ.
"Dù xà phòng thơm hay Hắc Đao, đều là mối làm ăn có một không hai ở Đại Khang, chỉ cần có danh tiếng thì hoàn toàn không cần lo lắng không bán được!"
Lạc Lan tự tin nói: "Ở kinh thành không thiếu những lão gia có tiền, nhiều nhất nửa năm, nếu như phát triển tốt thì có lẽ ba bốn tháng là được rồi!"
"Thiết Chùy ta là người lỗ m ãng, không biết kinh doanh, nếu Lạc Lan muội đã nói như vậy thì ta sẽ nghe lời muội!"
Thiết Chùy móc ra một túi vải nhỏ từ trong ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu: "Đây là tiền mà tiên sinh đã đưa cho ta trước khi đi, tổng cộng có mười nghìn ngân phiếu, đều đưa cho muội hết”.
“Được!”, Lạc Lan gật đầu, cầm lấy ngân phiếu, trong đầu nhanh chóng bắt đầu sắp xếp cách sử dụng tiền như thế nào.
Chỉ riêng việc mua cửa tiệm đã tốn chín nghìn lượng, cộng thêm phải cải tạo sửa sang lại mọi thứ, quả thực mười nghìn lượng hơi eo hẹp.
Lạc Lan cũng là một người phụ nữ kiên quyết, đêm đó đưa ra quyết định thì sáng sớm hôm sau đã tới tìm chủ quán trọ.
Thực ra, cô ấy biết rằng như vậy sẽ khiến mình gặp bất lợi trong cuộc đàm phán, nhưng cô ấy không thể quan tâm nữa.