Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 775




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Phong, Đường Phi kích động, không ngừng cảm ơn.  

Lần này bọn họ thu hoạch quá lớn, không chỉ bỗng nhiên có được 50 lượng, còn được gia nhập tiêu cục Trấn Viễn như ý nguyện, công việc của người nhà cũng không cần phải lo lắng.  

Hai người đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy.  

“Lão Đường, ngươi sắp xếp xong thì đi tìm lão Trịnh, làm do thám trước”.  

Kim Phi tiếp tục dặn dò: “Lão Hàn đi tìm Lương ca, nghe theo sự sắp xếp của huynh ấy”.  

“Được!”, hai người gật đầu đồng ý.  

“Kim Phi, có chuyện này muốn nói với cậu, mấy ngày trước không biết chuyện cậu đã sắp xếp lão Trịnh mai phục thổ phỉ, ta sợ làng mình không chống cự được, nên không thương lượng với cậu…”  

Trưởng làng nói chuyện mình đã đồng ý với dân ngoại lai.  

Sau đó có chút chột dạ nhìn Kim Phi.  

Nếu như Kim Phi từ chối lời hứa khi đó của ông ấy, vậy thì sau này ông ấy không còn mặt mũi nào nhìn người bên ngoài nữa.  

“Chuyện này trưởng làng làm rất đúng, hoạn nạn thấy chân tình, có thể đứng ra trong lúc làng Tây Hà chúng ta gặp khó khăn thì chính là người một nhà”.  

Kim Phi nói: “Ông là trưởng làng, lời nói ra đương nhiên có trọng lượng, cứ làm theo cách của ông đi”.  

Lúc này trưởng làng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

“Nhắc đến những người này, ta có một suy nghĩ, đúng lúc mọi người đang ở đây, chúng ta cùng bàn bạc một chút đi”.  

Kim Phi nói: “Ta chuẩn bị mua khu đất trống giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia, xây dựng các ký túc xá giống như ký túc xá của cựu binh, tạm thời sắp xếp những người ngoại lai đến đó, thành lập đội số hai của làng Tây Hà, mọi người thấy thế nào”.  

“Được đấy, như vậy tiện quản lý, cũng dễ dàng liên kết với làng Quan Gia, trở thành một thôn lớn”.  

Đường Đông Đông gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng như vậy e là sẽ khiến người dân làng Tây Hà chúng ta có ý kiến?”  

“Đúng vậy, tướng công xây nhà gạch cho người ngoài, còn người trong làng thì lại phải ở nhà rơm, trong lòng nhất định sẽ khó chịu”, Đường Tiểu Bắc phụ họa thêm.  

“Những căn nhà đó đương nhiên ta sẽ không tặng không cho bọn họ, là cho thuê tạm thời thôi, hơn nữa phải là người lần này đứng ra giúp chúng ta chống thổ phỉ mới có tư cách thuê”.  

Kim Phi nói: “Nếu như dân làng cũng có người muốn thuê cũng được, chỉ cần bọn họ chấp nhận bỏ tiền là được”.  

“Như vậy cũng được”, Đường Đông Đông gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Kim Phi.