Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 709




Hơn nữa, A Mai cũng cầm một chiếc khiên và đứng trên rìa núi.  

Đội cảm tử lần này là do mấy tên đứng đầu ép buộc thành lập, rất nhiều thổ phỉ không cam lòng xông lên chịu chết.  

Bọn chúng gần như bị cung nỏ hạng nặng vừa rồi dọa sợ chết khiếp, bây giờ dưới đòn tấn công của A Mai, rất nhiều người trong đội cảm tử đã hoàn toàn suy sụp, quay đầu bỏ chạy xuống núi.  

Mặc dù thổ phỉ không sợ chết, nhưng không ai muốn chết vô ích.  

Họ không có tiền trợ cấp cho người thân, chết thì chẳng được gì cả.  

Có người dẫn đầu, lập tức có người theo sau, thủ lĩnh của đám thổ phỉ hoàn toàn không ngăn cản được.  

Kim Phi đứng phía sau A Mai, nhìn thổ phỉ đang hoảng sợ chạy trốn, khóe miệng nở nụ cười.  

Trải qua lần uy hiếp này, đám thổ phỉ muốn lập thêm đội cảm tử e rằng cũng không dễ dàng nữa.  

Chỉ cần kéo dài đến khi trời tối, chiến thắng sẽ nghiêng về phía Kim Phi!  

"Tiên sinh, đây có phải đòn tấn công tâm lý mà ngài nói không?”  

Khánh Mộ Lam đứng bên cạnh Kim Phi, hỏi.  

"Coi là vậy đi, thổ phỉ sợ uy quyền không sợ đạo đức, chỉ cần đánh cho bọn chúng run cầm cập, bọn chúng mới biết sợ chúng ta, trước khi chúng ra tay lần nữa sẽ suy tính nhiều hơn”.  

Quả nhiên, có rất nhiều người chết mà vẫn chưa tấn công được lên trên, nhiều tên thổ phỉ đều có ý định rút lui. Phải hơn nửa giờ sau, mấy tên thủ lĩnh mới dùng chiến thuật vừa mềm vừa cứng, tổ chức lại một đội cảm tử mới.  

Nhưng lúc này mặt trời đã lặn.  

"Nói chuyện với chúng đi”.  

Kim Phi nhìn Lão Hắc: "Cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt”.  

"Vâng!"  

Lão Hắc siết lại khố đai lưng, cầm tấm khiên đi tới ngã tư đường, lớn tiếng nói: “Các huynh đệ phía dưới, trời đã tối rồi, bên các ngươi đã chết nhiều người như vậy, ta nghĩ chúng ta đừng đánh nữa, nói chuyện một lát nhé?  

Bọn ta ở làng Tây Hà, thứ gì thiếu chứ không thiếu tiền, dù người thuê các ngươi trả giá bao nhiêu, bọn ta cũng sẵn sàng trả gấp đôi!"  

Ngọn núi không cao, chỉ có mấy chục mét, hơn nữa trên ngọn đỉnh không có tiếng động, mấy đại đương gia ở dưới chân núi đều có thể nghe được lời của Lão Hắc.  

“Hai lần?”  

Tên mặt sẹo lộ ra vẻ xúc động.  

Toàn bộ thổ phỉ Kim Xuyên, ai mà không biế bây giờ làng Tây Hà giàu có thế nào?  

Nếu như Kim Phi sẵn sàng trả giá gấp đôi để mua lại mạng của mình thì đó cũng là một sự lựa chọn khá tốt.  

“Ê sẹo, não của ngươi bị ngựa đá rồi à?”  

Đại cóc phát hiện mặt sẹo có chút động lòng, tức đến mức bật cười: “Kim Phi rõ ràng là muốn chia cắt chúng ta, người lại thực sự tin lời của hắn sao?”  

“Mặt sẹo, lời của Đại cóc mặc dù khó nghe, nhưng là sự thực”.