Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 669




Bành lão gia cười nói: “Đi thôi, vào phòng của ta, tối qua ta nghĩ ra một kế hay, định…”  

Tuy nhiên Phùng tiên sinh không chờ ông ta nói xong đã vội ngắt lời: “Lão gia, xảy ra chuyện rồi!”  

“Chuyện gì?”, trái tim Bành lão gia thắt chặt lại.  

Phùng tiên sinh thường ngày rất quan tâm đ ến quy tắc, nếu như không phải chuyện rất cấp bách, nhất định sẽ không ngắt lời ông ta.  

“Trời rạng sáng thần nhận được tin, núi Hổ Đầu và đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đánh nhau, thần vội vàng phái người đi đến đỉnh Song Đà, quả nhiên có đội trấn áp thổ phỉ”.  

Phùng tiên sinh cay đắng nói: “Thần lại phái người tới Hắc Thủy Câu, giờ vẫn chưa quay về, nhưng thần nghĩ, chắc cũng như vậy”.  

Gần đây ông ta đã cử người đi tìm đội trấn áp thổ phỉ, hi vọng có thể mai phục tấn công, kết quả không tìm được ai hết, người ông ta phái đi lại nhìn thấy Khánh Mộ Lam và thổ phỉ núi Hổ Đầu đánh nhau.  

“Sao có thể như thế được?"  

Bành lão gia vội vàng lắc đầu không thể tin được: “Chúng ta không phải đã nghe ngóng hết rồi sao? Thuộc hạ dưới trướng Kim Phi chỉ có mấy trăm người, núi Sơn Đầu, đỉnh Song Đà, Hắc Thủy Câu cộng vào cũng phải lên tới 2000 người, bọn chúng đánh kiểu gì?”  

“Kim Phi không đánh, chỉ là phái người dùng nỏ hạng nặng cùng máy bắn đá phong tỏa đường lên xuống núi, không cho thổ phỉ chui ra khỏi huyệt”.  

Phùng tiên sinh nói: “Người thần phái đi quay về nói, con đường dưới đỉnh Song Đà sắp nhuốm máu rồi, thổ phỉ bị đánh sợ lắm rồi!”  

“Chuyện này…”  

Bành lão gia sợ tái mặt, không quan tâm Triệu huyện úy và Chu lão gia có tức giận hay không, chạy tới điên cuồng đập cửa: “Đại nhân, lão Chu, hai người mau tỉnh dậy! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Lão Bành, có chuyện gì vậy, mới sáng ra đã đập cửa rồi?”  

Lão Chu mặc một chiếc áo choàng bên trong màu trắng bước ra khỏi phòng, xoa xoa lông mày.  

Ông ta tối hôm qua uống nhiều nhất, hiện tại đầu óc không chỉ đau, còn có chút mê man.  

“Đợi Triệu huyện úy ra rồi nói”.  

Bành lão gia vừa dứt lời, Triệu huyện úy bước ra từ phòng bên cạnh.  

Khác với sự tùy tiện của lão Chu, Triệu huyện uý đã mặc quần áo đầy đủ khi ông ta bước ra.  

Đầu tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.  

“Sao thế?”  

Triệu huyện úy cau mày hỏi.  

Cái nhíu mày không phải là bất mãn với Bành lão gia, mà là ông ta biết nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng, Bành lão gia sáng sớm sẽ không gõ cửa.  

“Ta vừa nhận được tin, Kim Phi phái người đánh Hắc Thủy Câu, núi Sơn Đầu và đỉnh Song Đà…”  

Bành lão gia nhanh chóng nói lại tin tức mà Phùng tiên sinh đưa tới.  

“Kim Phi điên rồi sao? Hắn có bao nhiêu người mà dám khai chiến với ba nhà chúng ta?”  

Chu lão gia nghe xong liền tức giận: “Đại nhân, bởi vì chúng ta cứ nhượng bộ nên hắn được nước lấn tới, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này, cử người của cả ba nhà, đánh tới làng Tây Hà luôn”.