Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 591




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng với những tin tức được đưa ra, từng tốp phủ binh cũng được cử ra ngoài.  

Bận rộn cả ngày trời, phủ binh dựa theo manh mối nắm bắt được không ít kẻ khả nghi, thậm chí còn tóm được một tội phạm nghiêm trọng bị hình bộ kinh thành phát lệnh truy nã.  

Đáng tiếc là vẫn chưa tìm được Đường Tiểu Bắc.  

Người dân tới báo tin thực sự quá nhiều, ba người Kim Phi ngoại trừ buổi trưa ăn chút cơm ra thì thời gian còn lại đều đang xem thông tin, thậm chí còn chẳng đi vệ sinh lấy một lần.  

Dù là như vậy, giấy trên mặt bàn vẫn ngày một nhiều hơn, tới chạng vạng tối còn dày cỡ hai ngón tay.  

Kim Phi và Tiêu đô úy vẫn ổn, một người thanh niên, một người thường xuyên rèn luyện thì vẫn chẳng sao, thế nhưng Tổng bổ đầu tuổi tác không còn ít nữa, bận rộn một ngày đã dần cảm thấy hơi không trụ nổi, tay run tới độ ngay cả bút lông cũng sắp không cầm nổi, cuối cùng vẫn rời đi trước.  

Tới lúc trời tối, Tiêu đô úy cũng không trụ nổi nữa.  

Từ sáng hôm qua khi Đường Tiểu Bắc mất tích, anh ta đã dẫn phủ binh bận rộn không ngừng nghỉ, chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hôm nay lại ngồi cả ngày ở đây, mắt sắp sửa không mở ra nổi nữa rồi.  

Kim Phi thấy vậy thì cũng cho anh ta đi về.  

Thật ra tối qua Kim Phi cũng không ngủ, còn đi đường núi cả đêm, thế nhưng y thật sự lo cho Đường Tiểu Bắc, tinh thần hăng hái cao độ, lúc này không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ là đôi mắt có hơi nhức mỏi.   

Đường Đông Đông vào trong đưa nước, nhìn thấy hai mắt Kim Phi toàn là tia máu thì không khỏi đau lòng, nghẹn lời nói: “Kim ca, huynh đã hai ngày một đêm không ngủ rồi, đi ngủ một lát đi nhé?”  

“Tiểu Bắc hiện giờ vẫn bặt vô âm tín, sao ta có thể ngủ ngon được?”  

Kim Phi nhận lấy bát nước uống một ngụm: “Ta xem thêm hai trang nữa”.  

Vừa uống nước, Kim Phi lại cầm một trang giấy vẫn chưa xem xong lên.  

Lúc nhìn thấy nội dung viết bên trên, mắt của Kim Phi đột nhiên mở to ra, đưa bát nước cho Đường Đông Đông, nhanh chóng lục tìm bên trong xấp giấy đã đọc qua trên mặt bàn.  

“Tiên sinh, ngài đang tìm gì thế?”  

Khánh Mộ Lam đi vào sau lên tiếng hỏi.  

“Tìm nó!”  

Kim Phi tìm được trang giấy đã đọc qua khi trước.  

Bên trên trang giấy này ghi chép lại lời trình báo của một bà cụ, theo như bà cụ nói, hàng xóm của bà ta là một cặp anh em kết nghĩa, cả ngày không làm được việc gì tử tế, chỉ biết gái gú rượu chè cờ bạc, có tiền là rượu chè be bét, không tiền thì sẽ nhịn đói luôn.  

Sáng hôm qua, có một chiếc xe ngựa đi tới nhà hai anh em họ, sau đó cậu hai lập tức đi ra ngoài mua mấy hũ rượu, còn mua năm sáu mươi cân thịt và cả gạo nữa.  

Bà cụ nghi ngờ hai anh em họ đang giam giữ Đường Tiểu Bắc.  

Kim Phi nhìn thấy thông tin này thì không quá bận tâm, bởi vì y cảm thấy bà cụ nói quá khoa trương, hai anh em họ dù có thèm ăn cỡ nào thì cũng không thể mua liền năm sáu mươi cân thịt chứ?  

Bây giờ mới vào đầu thu, trời vẫn còn nóng, thịt ăn không hết để hai ba ngày là hỏng, mua nhiều như vậy để làm gì?