Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 502




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Kim Phi càng lúc càng đến gần, bà ta sợ hãi đạp loạn xạ, sau đó gằn giọng uy hiếp: “Nhị thúc của ta là quận trưởng đại nhân, nếu như ngươi dám động vào một ngón tay của ta, nhị thúc của ta nhất định sẽ giế t chết ngươi!”  

“Vậy sao?”  

Kim Phi chế nhạo, giẫm một chân lên bàn tay trái của Mẫu Lão Hổ, sau đó dùng lực nhấn xuống.  

Đôi ủng của y được làm đặc biệt, với những tấm thép lót phía dưới, khiến sắc mặt Mẫu Lão Hổ lập tức chuyển sang màu tím.  

“Ta như vậy đã coi là động tới ngón tay của bà chưa? Bảo nhị thúc của bà tới giết ta đi!”

“Nhị thúc của ta là…”  

Mẫu Lão Hổ còn tưởng rằng Kim Phi không nghe rõ, rú lên một tiếng rồi lại hét tên nhị thúc của mình.  

Nhưng còn chưa nói xong, chân của Kim Phi lại thêm lực, Mẫu Lão Hổ lại kêu gào thảm thiết.  

Đường Đông Đông nhìn thấy cảnh này, nhớ lại lời vừa rồi Kim Phi nói, trong lòng cảm thấy vô cùng chân thực.  

Đường Tiểu Bắc đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt suy tư.  

Cô ấy tin rằng Kim Phi biết rõ về uy lực của Mẫu Lão Hổ, biết rằng bà ta là cháu gái quận trưởng.  

Nếu đã như vậy mà Kim Phi vẫn không hề nương tay vậy thì chứng tỏ y hoàn toàn không sợ quận trưởng.  

Nhưng cô ấy đã từng nghe qua về lai lịch của y từ chỗ Đường Đông Đông, một thư sinh đến từ vùng núi Kim Xuyên hẻo lánh, mà quận trưởng lại là vị quan to nhất của cả quận Quảng Nguyên, cô ấy nghĩ không ra sự tự tin của Kim Phi là từ đâu mà có.  

“Tỷ tỷ, Kim tiên sinh nắm thóp quận trưởng đại nhân rồi sao?”  

Đây là lí do duy nhất cô ấy có thể nghĩ ra được.  

“Lần đầu Phi ca tới quận thành, làm gì đã gặp quận thủ đại nhân, sao có thể nắm thóp ông ta được?”  

Đường Đông Đông bị logic của Đường Tiểu Bắc làm cho ngớ người.  

“Không nắm thóp?”  

Sắc mặt Đường Tiểu Bắc liền thay đổi.  

Nếu như cô ấy đoán sai thì Kim Phi là một kẻ ấm đầu, một thư sinh nhiệt huyết không quan tâm đ ến bất kỳ chuyện gì sao?  

Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc lo lắng nói: “Tỷ tỷ, Kim tiên sinh nếu như không nắm thóp quận trưởng thì tỷ mau bảo ngài ấy dừng tay đi, con gái của quận trưởng mất sớm, ông ta vẫn luôn coi cháu gái là con gái mình, vô cùng yêu chiều, nhỡ mà để quận trưởng đại nhân đến đây thì xong đời mất!”  

“Yên tâm đi, không sao đâu”.  

Đường Đông Đông vỗ lưng Đường Tiểu Bắc: “Từ trước đến giờ Phi ca không bao giờ làm việc không chắc chắn, làm như vậy nhất định là có lý của huynh ấy”.