*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên là kim bay có độc, hơn nữa còn là cực độc.
“Bọn chúng giết đại đương gia, mọi người lên cho ta, giết chết bọn chúng!”
Lưu Lão Thất tức giận gầm lên một tiếng, cầm mã tấu xông lên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa hành động của Lưu Lão Thất rất bí mật, đám thổ phỉ thì toàn bọn lỗ mãng, làm sao biết rõ được chuyện gì đã xảy ra, bọn chúng chỉ biết lão đại của mình chết rồi, mà bên mình thì người đông, cả đám lập tức ùa lên.
Advertisement
Vừa rồi khung cảnh bị A Mai khống chế bây giờ lập tức trở nên hỗn loạn.
Lưu Lão Thất trốn trong đám người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Ra tay!”
Advertisement
Sắc mặt Trịnh Phương thay đổi, giương cung lên bắn trước.
Phập!
Mũi tên xẹt qua, nụ cười trên mặt Lưu Lão Thất lập tức vụt tắt, trên cổ có thêm một mũi tên.
Lưu Lão Thất vô thức giữ lấy cổ mình, quay đầu nhìn về hướng bắn ra mũi tên, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng.
Mãi cho đến lúc chết hắn vẫn không thể hiểu rõ được, mọi chuyện rõ ràng đều nằm trong kế hoạch của hắn, vì sao kết cục lại như thế này.
Vụt vụt vụt!
Từng mũi tên bay ra từ bụi rậm, trên cây, trong bãi cỏ, giết chết từng tên thổ phỉ một.
Tuy nhiên đám thổ phỉ đứng quá gần chiếc lưới, đám người Trịnh Phương trốn trong bóng tối chỉ kịp bắn được một lượt, đám thổ phỉ đã sắp lao vào chỗ các nữ binh lính rồi.
Cung nỏ mặc dù đã được cải tạo, tốc độ lên dây khá nhanh, nhưng vẫn cần thời gian vài giây, đã không kịp nữa rồi.
Trịnh Phương chỉ đành hạ lệnh dừng bắn lại, lấy đao chiến ra, lao về phía đám đông.
Mặc dù hầu hết tất cả các binh lính nữ đều đã thoát ra được khỏi lưới, nhưng bọn họ đều là những binh lính nữ mới được triệu tập, trước đây đều là những cô nương ở nhà nấu cơm giặt đồ, đã gặp khung cảnh này bao giờ?
Lúc luyện tập thì còn đỡ, nhưng khi phải đối diện với đám thổ phỉ mặt mày hung hãn, tay cầm đao chiến lao tới, ai nấy cũng đều bị dọa cho sợ hãi, ngây người ra đó, đến cung nỏ sử sụng như thế nào cũng quên hết sạch.
Cũng may mấy nữ thị vệ mà Khánh Mộ Lam dẫn tới đã từng nhìn thấy máu, rất nhanh đã phản ứng lại, lần lượt nhắm bắn về phía bọn thổ phỉ.
Đối diện lập tức có mấy chục tên thổ phỉ bị bắn chết.
Nhưng đám thổ phỉ đang tức đến đỏ cả mắt, mấy chục tên bị giết, những tên còn lại lại hăng máu hơn lao lên.
Các binh lính nữ và cựu binh đều không kịp trở tay, hơn một nửa còn đang mải lên dây cung.
Đúng lúc này, A Mai đột nhiên xông ra, trường đao trong tay hóa thành một màn múa đao, bốn tên thổ phỉ ở phía trước lập tức bị giết chết!
“Cất cung nỏ đi, rút đao ra!”
A Mai lại vung đao lên giết chết thêm hai tên thổ phỉ, quay đầu lại hét: “Còn những người mới tới, đừng ngây ra đấy nữa, không muốn chết thì giết cho ta!”
Khánh Mộ Lam là người đầu tiên phản ứng lại, rút trường đao ra, chém một nhát đứt cổ tên thổ phỉ ở đối diện.
Nhưng tên thổ phỉ cũng chém một đao vào eo của cô ấy.
Cũng may Khánh Mộ Lam mặc áo giáp, ngăn được đao này chém vào người, nhưng cô ấy giống như bị đập một gậy vậy, vẫn bị tên cướp làm cho ngã xuống đất trước khi hắn chết.
“Tiểu đội ba, bảo vệ tiểu thư!”