Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 282




Có một mảnh đất rộng ở lối vào làng Tây Hà, là bãi đập lúa của làng, trong làng có hội nghị gì thì cũng sẽ tổ chức ở đây.  

Trước đây khi xưởng dệt được thành lập, đến giờ ăn, phần nửa số người dân trong làng đều bưng bát ra tụ tập ở đây, vừa cố ý khoe khoang trong bát có đồ ăn ngon, vừa nói chuyện phiếm.  

Nếu không họp hoặc tụ tập ăn uống thì cũng sẽ có đám trẻ con chơi đùa ở đây.  

Advertisement

Nhưng lúc này, sân đập lúa mất đi vẻ sinh động thường có, lạnh lẽo vắng vẻ.  

Không chỉ ở đây, cả ngôi làng làng Tây Hà đều thế này, yên tĩnh đến đáng sợ, hệt như ngôi làng ma trong phim, không hề có một chút âm thanh nào.  

Advertisement

Chỉ có một chiếc ghế gỗ trơ trọi trên mép sàn đập lúa.  

Kim Phi dẫn theo Trương Lương đi ra từ trong làng, bình thản ngồi lên ghế.  

Trương Lương cầm một thanh đao đen, lặng lẽ đứng phía sau Kim Phi.  

Một lúc sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Trương Lương không phải nói bọn cướp còn cách ba dặm sao?  

Sao lại tới nhanh như vậy?  

Kim Phi hơi cau mày, vểnh tai lên nghe.  

Sau đó đột nhiên xoay người, nhìn về phía sau làng.  

Lưu Thiết xuất hiện từ một góc của con đường với một chiếc dao chẻ củi trong tay.  

Sau đó là Lý Mã Tử, Trương Cốc Tử…  

Từng người từng người bước ra từ góc.  

Vũ khí trong tay của họ cũng rất đa dạng, có dao chẻ củi, liềm, xẻng, quốc, thậm chí còn có người mang theo gậy gỗ.  

Ngoại trừ Hổ Tử bị thương vẫn đang ở huyện phủ cùng với người chăm sóc cậu ấy, toàn bộ đội hộ vệ đều tới đủ.  

Bọn họ không biết vị trí và sức lực của mình, có thể trong giờ phút này tới đây rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng Kim Phi chiến đấu với thổ phỉ.  

Việc này khiến Kim Phi rất bất ngờ.  

Các cựu binh cho đến bây giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu nhiệm vụ hộ tống, họ vẫn đang luyện tập, việc vận chuyển hàng hóa vẫn do đám người Lưu Thiết, Trương Cốc Tử phụ trách.  

Kim Phi biết sự nguy hiểm của nhiệm vụ hộ tống, vì vậy y đã thêm nhiều phần thưởng khác nhau vào lương của họ, về cơ bản cũng tương đương với lương của các cựu binh.  

Người dân miền núi chất phác, suy nghĩ cũng rất đơn giản.  

Có lẽ trong lòng đám người Lưu Thiết cho rằng, Kim Phi đã trả cho bọn họ mức lương cao như vậy đồng nghĩa với việc mua lại mạng sống của bọn họ.  

Bọn họ có thể đến, Kim Phi mặc dù có bất ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra được.  

Nhưng điều mà y không thể ngờ được là sau khi đội hộ vệ đi ra, trưởng làng dắt theo một số người đàn ông làm việc ở lò gạch và công trường cũng tới.  

Phải biết rằng tiền công mỗi ngày của bọn họ chỉ có hai ba đồng, kém rất nhiều so với mức lương ở trong thành.