*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Xuyên là nơi sản xuất sợi đay rất quan trọng ở Tây Xuyên Lộ, vì hỗ trợ Trương huyện lệnh mà Chu Trường Lâm đã tốn không ít công sức, nhưng ông ta lại giao nơi này cho Chu sư gia, không cho con trai mình nhúng tay vào”.
“Loạn quá nhỉ…”
Kim Phi hơi buồn bực gãi đầu.
Advertisement
Y cứ nghĩ Chu sư gia chỉ là chi phụ của nhà họ Chu, có thể tùy ý thâu tóm nhưng bây giờ biết đằng sau Chu sư gia còn có một Chu Trường Lâm.
Quận thành tương đương với thành phố cấp tỉnh ở đời sau, huyện phủ Kim Xuyên thuộc quyền quản lý của quận Quảng Nguyên, mà quận Quảng Nguyên lại thuộc về Tây Xuyên Lộ.
Advertisement
Chu Trường Lâm có thể trở thành thương buôn vải lớn nhất ở một quận, mặc dù thế lực không lớn bằng nhà họ Chu ở Biện Kinh nhưng cũng là nhân vật lớn mà hiện giờ Kim Phi không thể chọc vào được.
Nếu không Đường Đông Đông đã ra tay với ông ta từ lâu rồi.
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Chu Trương Lâm và Chu sư gia có quan hệ không tốt”.
Khánh Mộ Lam nói: “Chu Trường Lâm không tin tưởng Chu sư gia, chỉ xem hắn là công cụ để khống chế Trương huyện lệnh, ngoài việc yêu cầu tất cả người trong tộc đến lễ tế cực lớn của nhà họ Chu ở Biện Kinh vào mười hai năm trước, bình thường đều không cho Chu sư gia tiếp xúc với nhà họ Chu ở Biện Kinh, thậm chí không cho phép Chu sư gia rời khỏi Kim Xuyên, điều này có nghĩa là đã bóp ch3t con đường trèo lên cao của Chu sư gia”.
Bản thân Chu sư gia cũng biết rõ điều này nên mấy năm nay vẫn luôn tìm cơ hội thoát khỏi Chu Trường Lâm, lén trộm xe đẩy của ngươi để thổ phỉ cố ý khiêu khích cũng là vì chuyện này.
Sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Chu là dệt, nếu giao xe đẩy của ngài cho nhà họ Chu ở Biện Kinh, nhà họ Chu có thể kiếm được lợi ích trong đó… ta không thể tưởng tượng được nhiều thế nào.
Công lao lớn như thế đủ để Chu sư gia thoát khỏi Chu Trường Lâm, bước vào nhà họ Chu ở Biện Kinh, hắn chắc chắn sẽ không nói với Chu Trường Lâm.
Thật ra mấy năm nay Chu Trường Lâm cũng ngày càng bất mãn với Chu sư gia, bây giờ ngài có chức tước, nếu có thể tìm được chứng cứ Chu sư gia nuôi thổ phỉ thì dù ngươi giết hắn, Chu Trường Lâm cũng sẽ không ra mặt vì hắn”.
“Chuyện này…”
Mắt Kim Phi bỗng sáng rực.
Y không cảm thấy kỳ lạ với việc Khánh Mộ Lam biết chuyện thổ phỉ khiêu khích.
Khánh Mộ Lam đã điều tra rõ chuyện nhà họ Đường, nếu vẫn không biết chuyện này thì đúng là lạ.
Suy nghĩ Kim Phi nhanh chóng chuyển hướng.
Mặc dù rất nhiều người biết đằng sau thổ phỉ có quan chống lưng, nhưng đây là quy tắc ngầm, không thể đưa ra ánh sáng.
Âm thầm móc nối nuôi thổ phỉ, theo luật của Đại Khang thì kết tội đồng phạm với thổ phỉ, nhẹ thì vào tiểu đoàn tiên phong, nặng thì tru di cửu tộc.
Với mức độ tàn ác của bọn thổ phỉ, một khi bị phát hiện thì chém đầu cũng là nhẹ rồi.
Thật ra huyện phủ Kim Phi vẫn luôn truy nã bọn thổ phỉ ở núi Thiết Quán và những nơi khác, tiền thưởng không hề thấp, đầu óc của thổ phỉ bình thường được thưởng một nửa phần thưởng giết hổ, tiền thưởng cho bọn có máu mặt thì cao hơn, còn bắt được thủ lĩnh của bọn thổ phỉ, quan phủ sẽ ban thưởng ba trăm lượng.