*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mong muốn lớn nhất của cô ấy là được đóng góp cho các cuộc chiến của đất nước như những người lính nam.
Những năm nay, cô ấy vì muốn đạt được mục tiêu này mà đã vô cùng nỗ lực.
Nếu như không phải cha đã mất, có lẽ giờ cô ấy đã bị gả đi rồi, tâm nguyện này sẽ mãi mãi chỉ là tâm nguyện mà thôi.
Advertisement
“Có lẽ bản thân cô cũng không nhận ra, ngăn cản cô ra chiến trường không phải là Khánh Hoài, cũng không phải ca ca của cô, mà chính là thời đại này!”
Kim Phi nói: “Phụ nữ ở thời đại này có quá nhiều gông cùm và xiềng xích. Nếu muốn ra chiến trường, trước tiên phải phá bỏ xiềng xích này. Cô hiểu ý ta chứ?"
“Gông cùm… Xiềng xích…”
Advertisement
Khánh Mộ Lam lặp lại lời của Kim Phi với một ánh mắt đầy suy tư.
Kim Phi cũng không làm phiền, ra hiệu cho Nhuận Nương thu dọn bát đũa.
Tối nay có lẽ y sẽ có một cuộc nói chuyện dài với Khánh Mộ Lam.
Quan Hạ Nhi cũng hiểu chuyện nên không hỏi gì, kéo Tiểu Nga còn chưa ăn xong dậy, đi ra ngoài cùng với Nhuận Nương.
Những lời Kim Phi vừa nói đã tác động rất lớn đến Đường Đông Đông, cô ấy muốn ở lại nghe tiếp, nhưng đêm nay xưởng dệt có một số công việc cần cô ấy phải tới đó, vì vậy chỉ đành thở dài rời đi.
Khánh Mộ Lam hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
Đứng dậy bắt chước dáng vẻ của một người đàn ông, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: “Mong tiên sinh chỉ giáo!”
“Vì sao cô lại học hành lễ giống đàn ông vậy?”
Kim Phi nói: “Trong sâu thẳm trong tâm hồn cô luôn cho rằng, mình là một người đàn ông thì tốt biết mấy?”
“Đúng vậy, ta thường nghĩ như vậy, nếu như ta là một người đàn ông thì tốt biết bao, có thể giống như Khánh Hoài ca ca, muốn làm gì thì làm!”
Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ khao khát: "Nếu ta là một người đàn ông, ta nhất định sẽ tạo ra một đội quân mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân!”
“Đáng tiếc, cô không phải là đàn ông, đây là chuyện không thể thay đổi được”.
Chỉ với một câu nói, Kim Phi đã thành công khiến Khánh Mộ Lam thoát ra khỏi mộng tưởng.
“Tiên sinh, khả năng dội nước lạnh vào đầu người khác của ngài tốt thật đấy”.
Khánh Mộ Lam rất bất mãn với năng lực phá hủy bầu không khí của Kim Phi.
“Cô có nhớ ta từng nói với cô, phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời không?”
Kim Phi hỏi: “Vì sao cô lại cảm thấy, chỉ có đàn ông mới có thể tạo ra được một đội quân mạnh hơn Thiết Lâm Quân? Phụ nữ không thể được sao?”
“Tiên sinh, có khả năng sao?”
Khánh Mộ Lam hỏi ngược lại.
“Làm thì không làm, đương nhiên không thể được rồi. Ta tin rằng con người là nhân tố quyết định, nếu đã quyết định làm, vậy thì phải cố gắng hết sức”.