Nhưng đích thân trưởng làng lại vào trong sân, còn đóng cửa lại.
Quan Hạ Nhi biết mục đích của Kim Phi khi tới đây, chỉ vào lão trưởng tộc, giới thiệu: “Tướng công, đây là trưởng tộc của bọn ta, cũng là trưởng làng”.
“Chào trưởng làng”.
Kim Phi cười, chào kiểu thư sinh với trưởng làng.
Advertisement
“Ôi trời, gọi trưởng làng trưởng tộc làm gì chứ, theo vai vế thì Quan Hạ Nhi gọi ta một tiếng tam gia, cậu cũng gọi ta là tam gia là được rồi”.
Trưởng tộc xua tay nói.
“Chào tam gia”.
Advertisement
Kim Phi nhận ra được trưởng tộc đang bày tỏ thiện ý với mình liền mỉm cười chào lại.
“Tốt lắm, tốt lắm”.
Trưởng làng mỉm cười rung râu.
“Trụ Tử, con tiếp em rể và trưởng tộc, mẹ đi nấu cơm”.
Quan Thị Lưu dặn dò một tiếng, sau đó dắt Điền Tam Nha vào trong phòng bếp.
“Mẹ, tướng công còn có việc, bọn con không ăn cơm ở nhà đâu”.
Quan Hạ Nhi cũng đi theo vào trong phòng bếp.
“Lâu lắm con rể mới về một lần, làm sao có chuyện không ăn mà đã đi được, người trong làng sẽ cười nhà chúng ta mất”.
Quan Thị Lưu liếc mắt nhìn Quan Hạ Nhi.
“Nhưng cũng quá sớm rồi, bây giờ mới mấy giờ mà đã làm cơm chứ?”
Quan Hạ Nhi dở khóc dở cười nói.
“Thịt thỏ khó nấu, phải hầm kỹ mới ngon”.
Quan Thị Lưu lấy một chậu nước, bắt đầu ngâm thỏ.
“Mẹ, thỏ con mang cho mẹ, mẹ còn chưa ăn hết à?”
Quan Hạ Nhi vừa kéo một con thỏ vừa hỏi.
Hai tháng Kim Phi đi vắng, thi thoảng Trương Lương sẽ đi săn, mang tới cho Quan Hạ Nhi không ít con mồi.
Quan Hạ Nhi nhờ người mang mấy con thỏ và mấy con gà núi về nhà cho mẹ.
“Hạ Nhi, con không biết, đồ tốt mà muội gửi về, mẹ đều giữ lại hết”.
Điền Tam Nha chỉ lên xà.
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một hàng con mồi khô treo trên đó.
“Mẹ, con gửi về là để cho mẹ ăn, mẹ cất đi làm gì?”
“Mẹ của chúng ta nói, chờ muội và em rể về rồi cùng ăn”.
Điền Tam Nha chua xót nói: “Ta đang mang thai mà mẹ cũng không nỡ cho ta ăn một miếng”.
“Tỷ có tin vui rồi à?”
Quan Hạ Nhi mừng rỡ hỏi.
“Ừm”.
Điền Tam Nha đỏ mặt gật đầu.
“Vậy vừa rồi tỷ chạy nhanh vậy làm gì?”