Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 217




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan Hạ Nhi lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người dân trong làng chào đón như vậy, còn được khen đến nổ cả mũi.  

Nhưng trong mắt Kim Phi lại xẹt qua một tia ẩn ý.  

Xem ra lần này tuyển người không có vấn đề gì lớn cả.  

“Em rể đâu, Hạ Nhi đâu?”  

Advertisement

Quan Trụ Tử dắt theo vợ là Điền Tam Nha vội vàng chạy tới.

“Em rể à, cuối cùng đệ cũng quay về rồi, quay về lúc nào vậy?”  

Advertisement

Quan Trụ Tử vừa thấy Kim Phi liền kích động chào hỏi.  

Điền Tam Nha cũng ở bên cạnh kéo tay Quan Hạ Nhi, ra vẻ tỷ muội thắm đậm tình cảm.  

Hai người nhiệt tình đến mức khiến Kim Phi nổi da gà.  

Cuộc đời mỗi người khó tránh khỏi những lúc mơ hồ như này.  

Mặc dù biết rõ vì sao Quan Trụ Tử và Điền Tam Nha lại nhiệt tình như vậy, nhưng dù sao Quan Trụ Tử cũng là đại ca ruột của Quan Hạ Nhi, cũng nên nể mặt hắn.  

Kim Phi cười đáp: “Mới quay về mấy ngày, hôm nay mới có thời gian cùng với Quan Hạ Nhi quay về”.  

“Việc của em rể quan trọng”.  

Quan Trụ Tử nắm lấy dây cương từ tay Kim Phi: “Về nhà đi, mẹ biết đệ về rồi, đang vui lắm, nói muốn tới cổng làng đón đệ nhưng ta sợ bà ấy bị ngã nên không để bà ấy đến”.  

“Được!”  

Ở đây rất nhiều người, không phải là nơi để nói chuyện, Kim Phi gật đầu, dẫn đầu đi vào bên trong.  

Mới đi được nửa đường đã thấy mẹ của Quan Hạ Nhi, Quan Lưu Thị lon ton chạy tới.  

“Mẹ, mẹ chậm thôi”.  

Quan Hạ Nhi vội vàng chạy tới đỡ mẹ mình.  

“Con rể, con về lúc nào vậy, có bị thương trên chiến trường không?”  

Quan Lưu Thị lo lắng hỏi han Kim Phi.  

Từ khi biết tin Kim Phi theo Khánh Hoài đi đánh trận, bà ấy không ngủ ngon hôm nào, sợ rằng Kim Phi sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.  

“Mẹ, con không sao”.  

Kim Phi xoay một vòng, còn nhảy lên hai lần.  

“Không sao là tốt, không sao là tốt”.  

Quan Lưu Thị vỗ ngực giải thích: “Con rể, con đừng chê bà già này nói nhiều, con là thợ rèn, không cần đi nghĩa vụ quân sự. Sau này nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra chiến trường nữa, được không? Nguy hiểm lắm”.  

“Sau này không đi nữa!”  

Kim Phi mỉm cười đồng ý.  

Tước vị đã trong tay, ở nhà ôm Quan Hạ Nhi sống qua ngày tốt đẹp biết bao, đầu có bị úng nước đâu mà chạy ra chiến trường hôi hám làm gì.