Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 213




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lẽ nào hắn đã tự đạp đổ chén cơm của nhà mình rồi?  

“Còn có thể làm gì được nữa?”  

Trưởng làng nói: “Còn chẳng phải thấy dân làng chúng ta sống tốt hơn, muốn chạy tới nhờ cậu làm một cái phường tơ ở thôn Quan Gia đấy sao”.  

Advertisement

“Vì vậy không cần ta đi, chỉ cần cậu qua đó nói vài câu, không biết bao nhiêu người chạy vội tới đây làm đấy”.  

Nói xong, khuôn mặt trưởng làng không khỏi lộ ra vẻ tự mãn.  

Advertisement

Thôn Quan gia là một thôn dòng họ, đa số những người ở đó đều mang họ Quan, so với một ngôi làng chủ yếu là dân nhập cư như thôn Tây Hà thì bọn họ đoàn kết hơn nhiều.  

Trước đây người dân thôn Quan Gia khi gặp người dân thôn Tây Hà đều tỏ ra khinh thường.  

Nhưng hai tháng gần đây, nhiều người dân Tây Hà đã kiếm bộn tiền nhờ phường tơ và lò gạch, trong các buổi hội nghị của thị trấn, thường thấy dân Tây Hà đi kéo vải may quần ảo, còn có người mua gạo và bột mì trắng, nói rằng mua về hấp bánh bao.  

Những ngôi làng khác cơm không có mà ăn, thế mà người Tây Hà bắt đầu ăn bánh bao rồi?  

Việc này khiến cho người làng Quan Gia tức đỏ cả mắt, vì vậy bọn họ liền chạy tới chỗ anh trai của Quan Hạ Nhi, bảo hắn đi tìm Quan Hạ Nhi hỏi xem có thể để người của làng Quan Gia cũng tới phường tơ làm việc được không.  

Nhưng khi đó đã tuyển đủ người cho phường tơ rồi, hơn nữa Kim Phi lại không ở đây, Quan Hạ Nhi chỉ đành từ chối.  

Sau khi Kim Phi quay về vẫn luôn bận rộn, Quan Hạ Nhi cũng không nói với y chuyện này.  

“Ta hiểu rồi”.  

Kim Phi liền hiểu ra: “Vậy được, trưởng làng, chú ở đây trông coi, ta tới thôn Quan Gia một chuyến”.  

Quay về tiểu viện, Kim Phi hét vào bên trong tiệm rèn: “Mãn Thương, tới chuồng ngựa, dắt một con ngựa qua đây”.  

Lúc này đang là mùa hè, Kim Phi đi bộ quay về, khắp người ướt nhẹp mồ hôi.  

Quan Hạ Nhi đang bận rộn sắp xếp cho bọn trẻ, nghe thấy giọng của Kim Phi liền vội chạy lại, lấy chiếc khăn trong túi ra lau mồ hôi cho Kim Phi.  

“Tướng công à, chàng bảo Mãn Thương dắt ngựa làm gì vậy?”  

Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.  

“Nhân lực trong làng không đủ, chúng ta tới thôn Quan Gia, tìm người tới giúp cùng”.  

Kim Phi nói.  

“Thật sao?”  

Quan Hạ Nhi đầy vui mừng.  

Ai cũng có tâm tư riêng, Quan Hạ Nhi cũng không ngoại lệ.  

Thấy người dân Tây Hà sống càng lúc càng tốt, họ hàng ở làng Quan Gia thì vẫn không khác gì trước đây, nghèo đói ăn không đủ no, Quan Hạ Nhi cũng muốn giúp đỡ một chút.