*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chui vào phòng bên
Kim Phi nghe thấy tiếng động trong lò rèn liền đi qua đó.
Không chỉ hai anh em Trương Lương và Mãn Thương ở đó, đám Chung Ngũ cũng có mặt.
Advertisement
Lò rèn bé nhỏ chật ních người.
Có người đang bận rộn kéo ống bễ, có người đang bận thêm củi, bận đến mức tối tăm mặt mũi.
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Advertisement
Kim Phi hắt hơi hỏi.
"Chung Ngũ đại ca bảo ta rèn cho họ hai thanh đao tốt".
Mãn Thương cười đáp.
Từ khi Kim Phi rèn cho Khánh Hoài hai thanh đao tốt, Chung Ngũ cũng thèm.
Biết Kim Phi bận, nên ngại xin Kim Phi, chỉ có thể đi tìm Mãn Thương.
Rèn đao đánh trận là một công việc tỉ mỉ, đóng quân ở Vị Châu, Mãn Thương bận làm dây thép, đâu ra thời gian làm đao cho Chung Ngũ?
Nên chuyện này bị để đến bây giờ.
Sáng sớm hôm nay, Chung Ngũ đến nhà Mãn Thương "mời" hắn ra khỏi chăn.
"Tiên sinh, ngài dậy rồi sao?"
Chung Ngũ ranh mãn nhìn Kim Phi: "Tiên sinh trông có vẻ gầy mà thể lực không tệ nhỉ, sáng nay ta nghe mấy thím làm ca đêm đứng cửa nói, tối qua tiên sinh làm cả đêm!!"
Trong quân doanh đa phần toàn đàn ông thô lỗ, nên nói chuyện thô t ục là chuyện rất bình thường.
Nhưng Quan Hạ Nhi da mặt mỏng, nếu nghe được chắc xấu hổ chết mất!
"Cút đi!"
Kim Phi đạp một phát vào mông Chung Ngũ: "Mãn Thương, nếu tên này còn nói bậy bạ nữa thì đừng rèn đao cho hắn, biết chưa?"
"Biết rồi ạ!"
Mãn Thương vẫn còn cay vụ sáng nay Chung Ngũ lôi hắn ra khỏi chăn, có điều bị đại ca Trương Lương đè đầu nên không dám phản đối.
Bây giờ được Kim Phi ủng hộ, lưng lập tức ưỡn thẳng: "Tiên sinh yên tâm, ta sẽ rèn đao của Chung Ngũ cuối cùng".
"Tiên sinh, đại ca Mãn Thương, ta sai rồi!"
Chung Ngũ lập tức kinh hãi, không ngừng chắp tay nhìn Kim Phi và Mãn Thương.
Kim Phi lười chẳng thèm quan tâm đi tới cạnh lò rèn hỏi: "Thế nào rồi?"