*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Đông Đông ái muội liếc nhìn hai người, ôm Tiểu Nga rời đi.
Nhuận Nương hiểu ý đun sẵn một chậu nước tắm, đặt ở trong căn phòng phía Đông, sau đó chạy vào nhà tranh.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Quan Hạ Nhi.
"Ha ha, Nhuận Nương càng ngày càng hiểu chuyện".
Advertisement
Kim Phi mỉm cười đóng cửa phòng.
Biết Quan Hạ Nhi xấu hổ, cũng không đùa cô nữa, tự mình đi căn phòng phía Đông.
Advertisement
Căn phòng trống trải chỉ đặt một chiếc chậu tắm lớn, còn phảng phất mùi trầu, chắc mới mua xong.
Cả đường bụi bặm, cũng nên tắm rửa sạch sẽ.
Vừa c ởi đồ xong, Quan Hạ Nhi liền đi vào.
"Không xấu hổ nữa sao?"
Kim Phi mỉm cười suy nghĩ.
"Chàng là tướng công của ta, sao ta có thể xấu hổ được?"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt cứng đầu cứng cổ đáp.
"Vậy cùng tắm đi!"
"Vớ vẩn!"
Quan Hạ Nhi hất bay tay anh, cầm khăn tắm lên giúp anh kì lưng.
Nhưng kì cọ được một lúc lại bị lôi vào thùng tắm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đang độ tuổi trẻ trung, dù sao cũng bị người ta cười đùa rồi, Quan Hạ Nhi mặc kệ luôn, chủ động giúp Kim Phi giải tỏa tâm trạng.
Hai người vần nhau đến nửa đêm mới dừng lại.
Thực ra Kim Phi vẫn chưa tận hứng, nhưng không dừng lại không được, đã đến lúc mấy người phụ nữ làm ca đêm ăn đêm rồi.
Kim Phi nghe thấy họ đang túm tụm ngoài cửa sổ cười trộm.
Quan Hạ Nhi thở hổn hển nằm bò trên lồ ng ngực của Kim Phi, vừa vẽ vòng tròn vừa lén cười.
"Nhà ngói vẫn chưa xây xong sao?"
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Tính cả thời gian đi đường, lần này anh đi đi về về Vị Châu cũng mất hai tháng, về lý mà nói nhà ngói phải xây xong rồi, tại sao mấy người phụ nữ vẫn còn làm việc trong nhà tranh vậy?
Vậy chẳng phải làm lỡ việc của mình sao?
"Công xưởng xây xong rồi, nhưng nhà chúng ta ở chưa xây xong, Đông Đông nói đợi xây xong nhà ở thì cùng chuyển vào", Quan Hạ Nhi nói.
"Đông Đông làm tốt lắm".
Lúc trước Kim Phi dự tính nhà mới không chỉ có xưởng dệt mà còn có cả lò rèn, còn cả một khu nhỏ để mình ở.