Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 186




Chuyến này đến phương Bắc, đồ y muốn thì y cũng đã lấy được rồi, việc cần giao phó cho Khánh Hoài thì cũng đã làm rồi, vậy nên Kim Phi cũng đẩy nhanh lịch trình quay về.  

Trương Mãn Thương đi từ thành Vị Châu đến Thanh Thủy Cốc, chỉ đợi Kim Phi hoàn thành việc giao nhận là có thể lên đường.  

Phạm tướng quân thật sự muốn giữ Kim Phi ở lại quân Trấn Tây, cho dù biết Kim Phi đã quyết đi, nhưng ông ấy vẫn chạy đến khuyên nhủ mấy lần, đồng thời vỗ ngực đảm bảo, nhiều nhất là ba năm sau có thể nâng Kim Phi lên làm bá tước.  

Thái độ của Phạm tướng quân rất thành khẩn, nhưng Kim Phi vẫn kiên quyết từ chối.  

Advertisement

Quý tộc mới nổi nhất định sẽ gặp phải sự tấn công điên cuồng từ người cũ muốn bảo vệ lợi ích của bản thân, dù sao cái bánh cũng chỉ có hạn, thêm một người sẽ phải chia thêm một phần.  

Ở lại chắc chắn có thể thăng tiến, nhưng nhất định sẽ gặp nhiều tai họa.  

Advertisement

Chỉ nghĩ thôi Kim Phi đã cảm thấy đau đầu, giao phó xong công việc, sáng hôm sau liền cáo từ Khánh Hoài và Phạm tướng quân, mang theo Mãn Thương quay về.  

Vì an toàn, Khánh Hoài chọn ra mười hộ vệ của mình để hộ tống Kim Phi cả quãng đường.  

Cưỡi ngựa năm ngày tới được bến đò sông Gia Lang, vừa hay gặp được thuyền buôn thuận đường.  

Khi đi mất tận mười ngày mới đến, nhưng khi về lại nhanh hơn nhiều.  

Nước chảy xuôi, chỉ mất nửa ngày đã đến bến đò Kim Xuyên.  

Xuống bến đò, lại cưỡi ngựa thêm một giờ nữa là nhìn thấy làng Tây Hà ở đằng xa.  

Lúc này đã là chiều tối, vừa hay đúng giờ nấu cơm, khói bếp bốc lên thành đàn trông như mây đen, những căn nhà tranh điểm xuyết ở giữa giống như một bức tranh thủy mặc, Kim Phi không kìm được dừng ngựa nhìn về phương xa.  

Mặc dù là người đến từ thời đại khác, nhưng khi nhìn thấy ngôi làng nhỏ tọa lạc bên sông như vậy, trong lòng Kim Phi cảm thấy bình yên đến lạ thường.  

Giống như một lãng khách đi xa trở về cố hương.  

Bởi vì trong ngôi làng này có người đang đợi y trở về.  

Trên bãi đất trống ở cổng làng, Quan Tiểu Nga và mấy đứa nhỏ đang vui đùa, đột nhiên cô bé ngẩng đầu nhìn về phía xa.  

"Tiểu Nga, nhìn gì thế?"  

Em gái Trương Mãn Thương kéo cô bé một cái: "Đến lượt muội nhảy rồi".  

"Tiểu Hoa, tỷ nhìn xem phía đằng kia có phải có đoàn kỵ mã đang đi tới không?"  

Quan Tiểu Nga kích động nói: "Nhất định là anh rể của muội về rồi".  

Nói xong, không đợi Trương Tiểu Hoa trả lời, cô bé liên xông về phía đằng xa, muốn đón Kim Phi.  

Nhưng chạy được mấy bước đột nhiên quay đầu chạy về làng.  

Chẳng quan tâm đến Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông có nghe thấy không, cô bé vừa chạy vừa hét lớn:  

"Tỷ tỷ, Đường tỷ tỷ, anh rể về rồi!"  

Trương Tiểu Hoa cũng hoàn hồn, lập tức chạy về một hướng khác.  

"Mẹ, đại ca, nhị ca về rồi!"  

Ngôi làng yên tĩnh lập tức bị hai đứa trẻ con làm cho ồn ào hẳn lên.  

Cho dù là già trẻ lớn bé đều chạy ra ngoài.