Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 168




Doanh trại Đảng Hạng ở phía Nam hẻm núi, khi trận chiến diễn ra, Lý Kế Khuê và phụ tá cùng đám tướng lĩnh Đảng Hạng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.  

Lần này, ngoài sự tức giận, các tướng lĩnh Đảng Hạng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.  

Quá nhanh!  

Từ khi Thiết Lâm Quân phát động tấn công đến khi kết thúc, trước sau chưa đầy một tuần trà.  

Advertisement

Không, còn chưa đến nổi nửa tuần trà.  

Một nghìn ba trăm người chỉ còn lại mấy chục người.  

Tốc độ tàn sát này quá nhanh!  

Advertisement

Các tướng lĩnh Đảng Hạng có mặt đều là những người từng trải trên chiến trường, đã giết vô số người, nếu chỉ đơn giản là người thì thì bọn họ không hề sợ hãi.  

Có trận chiến nào mà không chết người?  

Bọn họ đã quen với cảnh máu chảy thành sông từ lâu rồi.  

Điều thật sự khiến bọn họ sợ hãi là cách tấn công của Thiết Lâm Quân, việc bọn họ muốn thông qua Thanh Thủy Cốc để về Đảng Hạng là điều gần như không thể.  

Núi Khôi Lang đã bị phong tỏa, Thanh Thủy Cốc cũng trở thành nơi chết chóc.  

Lương thảo cũng bị đốt cháy.  

Có nghĩa là bọn họ đã rơi vào tuyệt vọng tiến không được mà lùi cũng không xong.  

Cả tướng lĩnh và binh lính đều cảm thấy như vậy.  

Tất cả binh lính Đảng Hạng chứng kiến trận chiến đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.  

“Sao có thể như vậy?”  

Lý Kế Khuê ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.  

Ông ta không hiểu nổi, rõ ràng mình đã bao vây Thiết Lâm Quân trên núi Thanh Thủy và chiếm ưu thế.  

Sao tình thế có thể đảo ngược chỉ trong vòng hai ngày, bọn họ lại trở thành bên bị bao vây?  

Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh lúc này là phụ tá của Lý Kế Khuê.  

“Đại sư, chúng ta trúng kế rồi”.  

Tên phụ tá thở dài, nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách thôi”.  

“Cách gì?”  

Lý Kế Khuê ngẩng đầu lên hỏi như nắm được cọng cỏ cuối cùng.  

“Tấn công núi Thanh Thủy!”  

Tên phụ tá trả lời rõ ràng từng chữ.  

“Nhưng con đường duy nhất lên núi Thanh Thủy đã bị chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân chặn rồi, không thể tấn công lên được”.  

“Nhất định phải tấn công lên, nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây!”  

Tên phụ đá nói: “Để ta nghĩ cách”.  

Phụ tá trở về lều của mình, ngồi xuống bàn và bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.