Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 166




Biết trên đầu có chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân, cho nên kỵ binh không dám phóng lên, mà dắt ngựa đi bộ, cố gắng nấp sau ngựa.  

Những tên lính bộ binh cũng vậy, cố gắng nấp sau chiếc xe.  

Đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nhanh chóng xông vào Thanh Thủy Cốc, muốn xuyên qua càng nhanh càng tốt.  

Còn về việc ai sẽ là mục tiêu của Thiết Lâm Quân thì còn phụ thuộc vào may rủi.  

Advertisement

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là trong lúc bọn họ đang xông vào khe sâu, Thiết Lâm Quân không hề bắn một mũi tên nào.  

Lẽ nào chiếc nỏ lớn của bọn họ đã chuyển đến phía bên kia để ngăn chặn cuộc tiến công rồi sao?  

Advertisement

Nếu vậy thì lần này bọn họ an toàn rồi.  

Người chỉ huy - A Đạt thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng bọn họ không biết rằng Kim Phi đang ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ như nhìn người chết.  

Bên cạnh Kim Phi là những cỗ xe bắn đá đã được chuẩn bị sẵn sàng.  

Sau khi xác nhận đội vận chuyển lương thực đã đến giữa khe núi, Kim Phi nhẹ nhàng phát lệnh tấn công.  

“Đội hai, tấn công!”  

Bùm! Bùm! Bùm!  

Binh lính Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, lập tức vung chùy, đập mạnh xuống cò súng.  

Những viên đá ồ ạt rơi xuống.  

Nếu một viên đá có kích thước bằng một cái chậu rửa mặt thì một cỗ xe chỉ có thể chứa một viên đá.  

Để tăng phạm vi tấn công, Kim Phi không sử dụng loại đá lớn đó, mà dùng những viên đã có kích thước bằng nắm tay.  

Như vậy thì một cỗ xe bắn đá có thể ném hàng chục viên đá cùng lúc.  

Mười cỗ xe bắn đá cùng lúc ném xuống, hàng trăm viên đá rơi xuống như màn mưa, bao phủ toàn bộ đội vận chuyển lương thực.  

Mặc dù đá chỉ bằng nắm tay, nhưng được nén từ trên cao xuống theo quán tính cộng thêm sức ném của máy nên mang theo uy lực không thể xem thường.  

Trong khe núi, đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nghe thấy giọng nói trên đầu, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đống đá dày đặc đổ xuống.  

“Mau tránh đi!”  

A Đạt cũng không sợ bại lộ thân phận, khàn giọng gào lớn: “Trốn dưới ngựa…”  

Nhưng hắn còn chưa kịp hét nói xong thì đã bị một hòn đá đập vào đầu.  

Mũ sắt trên đầu lõm xuống một mảng lớn.  

A Đạt dứt lời, ngã nhào xuống đất, máu trên đầu chậm rãi chảy xuống.  

Ngựa của hắn cũng bị hai viên đá đập trúng, nhưng không trúng đầu, mà một viên vào chân, một viên vào bụng.  

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, chân ngựa đã bị đá đập gãy.  

Còn viên đá đập vào bụng xuyên thủng qua da, sau đó rơi xuống từ phía bên kia bụng.  

Con ngựa ngã xuống đất, khua chân giãy giụa mấy cái, đầu lại trúng một viên đá nữa, hoàn toàn thoát khỏi cơn đau đớn.