Trợ tá vẫn không bỏ cuộc, lại phái thêm một kỵ binh, tiếp tục đi hét.
Kết quả còn chưa hét xong một câu đã lại bị bắn chết.
Lần này thì hay rồi.
Ở gần thì bị bắn chết, mà ở xa hét thì không ai nghe thấy.
Advertisement
“Xem ra Thiết Lâm Quân không hề hỗn loạn”.
Trợ tá thở dài một tiếng, quyết định từ bỏ, chắp tay sau lưng quay về doanh trại.
Advertisement
Thực chất hắn cũng không chắc chắn liệu hai cột khói kia có thực sự liên quan đến Thiết Lâm Quân hay không.
Nếu như cột khói thực sự có liên quan đến Thiết Lâm Quân, không chỉ đơn giản là bắn chết đội vận chuyển lương thực, nhất định là sẽ có động thái tiếp theo.
Vì vậy hắn vẫn đợi.
Trợ tá có thể đợi, nhưng Kim Phi lại không đợi được nữa rồi.
Cột khói là tín hiệu mà y và Từ Kiêu đã hẹn trước, khi hai cột khói bốc lên cho thấy Từ Kiêu đang cần sự hợp tác của y.
“Cung hạng nặng của chúng ta có thể bắn bao xa?”
Kim Phi vội chạy tới chỗ cung trận, tìm cung thủ có kinh nghiệm phong phú nhất, chỉ vào kho lương thực của đại doanh Đảng Hạng, hỏi: “Có thể tới đó không?”
Cung thủ nhìn liếc xuống một cái, khó xử nói:
“Tiên sinh, nơi đó cách đây gần hai dặm, mũi tên cho dù bắn qua đó thì cũng trở nên yếu đi rất nhiều, về cơ bản không còn chút sát thương nào nữa cả”.
“Có thể giết người không không quan trọng, chỉ cần mũi tên có thể bay qua đó là được”.
“Nếu không quan tâm đến độ chính xác và tính sát thương, hai chiếc cung hạng nặng lớn nhất có thể sẽ bắn xa được tới đó”.
Cung thủ nghĩ một chút rồi đáp.
“Vậy thì tốt”, trong mắt Kim Phi xẹt qua tia sáng: “Vậy chúng ta phải đốt sạch kho lương thực của người Đảng Hạng”.
“Đốt thế nào?”
Cung thủ nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần khiến mũi tên tạo ra lửa là được rồi?”
Kim Phi khẽ cười: “Đi kiếm mấy chiếc đèn dầu, thêm mấy sợi dây gai”.
“Thần hiểu rồi”.
Hai mắt cung thủ sáng lên, lao nhanh đi tìm đồ theo yêu cầu của Kim Phi.
Kim Phi chỉ thị cho cung thủ quân dây gai quanh đầu mũi tên rồi buộc lọ đèn dầu thật chắc, một mũi tên lửa mới ra lò.
Tên lửa không khó để chế tạo, và một loạt tên lửa sẽ nhanh chóng hình thành trên mặt đất.
Nhưng Kim Phi không lập tức tấn công mà đợi đến nửa đêm, sau khi binh lính Đảng Hạng vào lều ngủ say rồi mới phát động cuộc chiến.
Phập! Phập!
Hai mũi tên đỏ rực cắt ngang bầu trời đêm và rơi xuống kho lương thực khô của người Đảng Hạng.
Kỵ binh Đảng Hạng là lực lượng tác chiến chính, số lượng chiến mã lớn vì vậy cần số lượng cỏ lớn để nuôi dưỡng.