Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 152




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiên sinh, Lưu Dương tới rồi!”  

“Lưu Dương? Lưu Dương nào?”  

Kim Phi ngây ra, nhất thời không nhớ ra Lưu Dương là ai.  

Advertisement

“Là giáo úy của Tương Tác Doanh”.  

Chung Ngũ giải thích.  

“Hắn không phải ở thành Vị Châu Sao? Sao lại tới đây?”  

Advertisement

Kim Phi cuối cùng cũng nhớ ra Lưu Dương là ai, ngạc nhiên hỏi: “Hơn nữa, núi Thanh Thủy đã bị người Đảng Hạng bao vây rồi, sao hắn vào được đây?”  

“Tiên sinh không biết, phía Tây có một con đường bí mật có thể lên núi”.  

Chung Ngũ nói: “Con đường này là do Khánh Hầu khi đi săn phát hiện ra, đám cận vệ bọn ta đều biết”.  

Ba mặt của núi Thanh Thủy đều có vách đá dựng đứng, chỉ có một bên là soải hơn một chút, vòng vây của người Đảng Hạng chủ yếu là ở con dốc đó, chỉ có một số trinh sát được bố trí để tuần tra ở ba mặt còn lại.  

Một đội quân đông muốn không bị phát hiện thì rất khó, nhưng đám người Lưu Dương chỉ có hơn chục người, tìm chỗ trống để lẻn vảo là được.  

“Thì ra là như vậy”, Kim Phi gật đầu, hỏi: “Con đường nhỏ này có ngõ cụt không? Người Đảng Hạng liệu có đánh vào từ đó không?”  

“Tiên sinh yên tâm, con đường đó rất hẻo lánh, hơn nữa một số đoạn rất dốc. Đừng nói là đội quân người ngựa đông đúc, người nào thân thủ không tốt cũng khó mà leo lên”.  

Chung Ngũ cười nói: “Người Lưu Dương dẫn tới, một nửa không thể leo lên được, là do ta kêu người kéo bọn họ lên”.  

“Như vậy cũng không được bất cẩn. Bắt đầu từ hôm nay, tăng cường phòng thủ ở đó”.  

Kim Phi nhắc nhở.  

“Rõ, lát nữa ta sẽ sắp xếp”.  

Chung Ngũ thấy Kim nói rất nghiêm túc liền vội ghi nhớ trong lòng.  

“Đi, chúng ta ra xem Lưu Dương tới làm gì”.  

Kim Phi đi theo Chung Ngũ ra phía Tây trại, đi vào trong một khu rừng nhỏ.  

Ờ rìa đỉnh núi, Lưu Dương cùng một đám người đang ngồi thở hổn hển, trên mặt đất có một đống túi vải.  

Bên cạnh còn có binh lính Thiết Lâm Quân đang thu dây thừng.  

“Tham… tham kiến tiên sinh!”  

Thấy Kim Phi, Lưu Dương vội quỳ xuống hành lễ.  

Có lẽ là mệt lắm rồi, nói một câu cũng không nên hơi.  

“Lão Lưu, thể lực của ngươi không được đâu nhé, leo một ngọn núi thôi mà đã khiến ngươi mệt thế này, sắp thở hổn hển như chó rồi”.