*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận chiến dùng máu rửa nhục, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của trợ tá, một kế hoạch tác chiến mới lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
“Được rồi, xuất phát thôi”.
Trợ tá vỗ vai Trác Bản: “Chúc tướng quân chiến thắng trở về!”
Advertisement
“Đại soái, tiên sinh, hai người cứ chờ mà xem”.
Trác Bản xoay người lên ngựa, dắt theo kỵ binh lao về phía trước.
Trợ tá đoán đúng, kỵ binh Đảng Hạng có động tĩnh lớn như vậy, hoàn toàn không thể giấu được trinh sát của An Túc Quân.
Advertisement
Nhưng lần này Đảng Hạng xuất binh đều là kỵ binh, tốc độ thực sự quá nhanh.
Mặc dù đại quân điều động, tốc độ tổng thể đương nhiên không thể nhanh bằng một mình trinh sát, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Khi trinh sát quay trở về An Túc Quân báo tin, Trác Bản đã dắt đại đội kỵ binh tới cách đó năm dặm rồi.
“Sao mà nhanh vậy?”
Đinh Vân Phi dù sao cũng là con ông cháu cha, còn là lần đầu đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.
Đừng chỉ thấy tinh thần chiến đầu hừng hực lúc xuất phát, khi kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, hắn vẫn hoang mang lo lắng vô cùng.
“Nhanh, thiết lập đại trận, mau bảo các phụ binh vào hố vùi ngựa một trăm bước phía trước”.
Trình Bằng tuổi lớn hơn, kinh nghiệm chinh chiến cũng nhiều hơn, lập tức truyền lệnh cho lính liên lạc đánh trống, hạ lệnh cho đại đội dừng lại.
Sau một khoảng thời gian huấn luyện, khi mệnh lệnh của Trình Bằng truyền xuống, đội ngũ lập tức chia thành những nhóm nhỏ như khi diễn tập.
Binh hậu cần đẩy từng chiếc xe đầy khiên và tre dài, lao nhanh về phía mỗi phương trận.
Còn có hàng trăm phụ binh, mang theo xẻng sắt, cuốc và các vật dụng khác vội vã tiến về phía trước.
Đến khoảng một trăm bước, lập tức bắt đầu kế hoạch.
Đáng tiếc là tốc độ của kỵ binh thực sự quá nhanh.
Các phụ binh mới đào xong mấy cái thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc rồi.
Khói và bụi do kỵ binh Đảng Hạng gây ra đã mù mịt khắp đất trời, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Rất nhiều phụ binh đều sợ hãi run rẩy tay chân.
Bọn họ đều biết rất rõ, khi kỵ binh tới, bọn họ sẽ đối mặt với chuyện gì.
Những người được gọi là phụ binh chính là một loại binh lính phụ trợ. Thông thường là do những người nông dân bần hèn và tù nhân tạo thành, không chỉ làm những công việc vất vả nhất, còn phải phụ trách tuyến đầu và những nhiệm vụ có xác suất chết cao nhất.
Vì vậy rất nhiều phụ binh đều đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng nghĩ thông và sợ