*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn năm giờ sáng là khoảng thời gian tối nhất trong ngày, cũng là thời gian con người ta buồn ngủ nhất.
Đức Ninh Quân không phải là một đội quân nghiêm khắc với kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, hầu hết lính canh đều dựa vào cột mà ngủ thiếp đi, chỉ có hai người trong số họ không ngủ.
Ngay cả những ngọn đuốc đã bị dập tắt gần hết, nhưng không ai đến thêm dầu.
Advertisement
Trong hàng rào, ở một góc không có lửa, một thanh niên Hán nô mất một bên tai khẽ mở mắt ra.
Cẩn thận nhìn xung quanh rồi từ từ đứng dậy.
Advertisement
Người Hán nô nằm sát nhau, khẽ động đậy không khỏi động vào người bên cạnh.
Một đứa bé mười hai, mười ba tuổi dụi mắt hỏi: “Hắc Cẩu ca, huynh đi vệ sinh à?”
“Ừ”.
Hắc Cẩu chỉ đành gật đầu.
“Vậy đệ đi cùng huynh”.
Đứa trẻ đứng dậy, cả hai bước vào một nhà vệ sinh khô tạm bợ trong góc.
Sau khi đi tiểu xong, đứa trẻ đang chuẩn bị ra ngoài đột nhiên bị Hắc Cẩu bóp chặt cổ rồi nhấn xuống đất.
Đứa trẻ vùng vẫy dữ dội và liên tục đấm đá vào người Hắc Cẩu.
Nhưng đáng tiếc vì dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, lại còn bị suy dinh dưỡng suốt, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hắc Cẩu, bị ép chặt dưới đất không thể động đậy được.
Dần dần, đứa trẻ dừng giãy dụa, mặt mày tím tái, hai mắt lồi ra, nhìn chằm chằm vào Hắc Cẩu.
“Nệ Đản, đệ đừng trách Cẩu ca, Cẩu ca cũng hết cách rồi… Người Đảng Hạng giam giữ vợ và con gái ta, đêm nay nếu như ta không ra tay, ngày mai bọn họ sẽ không sống nổi mất…”
Hắc Cẩu ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng thút thít, vuốt mắt đứa bé lại.
Nhưng khi hắn bỏ tay ra, mắt đứa trẻ lại mở ra, nhìn hắn chằm chằm.
Hắc Cẩu thử lại vài lần, nhưng lần nào cũng thế, cuối cùng đành từ bỏ.
“Nệ Đản, nếu như đệ thực sự hận Cẩu ca, Cẩu ca cũng đành nhận. Ngày mai Cẩu ca sẽ xuống đó bầu bạn với đệ, đến lúc đó đệ muốn chém muốn giết, Cẩu ca đều chịu”.
Cẩu ca giấu xác của đứa trẻ vào trong góc sâu nhất của nhà vệ sinh tạm bợ, sau đó bước ra ngoài.
Hắn không quay về chỗ ngủ trước đó mà đứng ở một chỗ thoáng đãng, đầu tiên ho khan hai tiếng, sau đó ngẩng đầu lên ngáp một cái.
Đây là ám hiệu mà người Đảng Hạng đã nói với hắn.
Quả nhiên, Hắc Cẩu vừa mới ngậm miệng lại, cả chục người trong trại lặng lẽ ngồi dậy.