Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 92




Chẳng lẽ đây chính là bí quyết thành công của bọn họ?

Muốn tiếp cận!

Buổi họp báo đính chính này được tổ chức rầm rộ chưa từng thấy, hầu như tất cả mọi người đều theo dõi diễn biến và kết quả của sự việc.

Trong lúc nhân viên của ứng dụng Luật Động đang hóng hớt ăn dưa, vô tình nhìn thấy tên ứng dụng của mình trên hot search, lúc đầu ngẩn ra, sau đó lập tức phát hiện ra cơ hội kinh doanh!

Mà hiện tại, bọn họ đang thiếu một người đại diện.

Sáng hôm sau, Tiêu Hòa đến công ty, trực tiếp mang theo ảnh đến văn phòng Phan Hồng.

Vừa vào, thấy Phan Hồng mặt mày hốc hác đang nói chuyện với Nghiêm Tu Quần.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Phan Hồng đã trải qua quá nhiều chuyện.

Đầu tiên là gặp phải quái vật không rõ danh tính tấn công ở bãi đỗ xe, vất vả lắm mới chạy đến đồn cảnh sát báo án, nhưng lại bị giữ lại thẩm vấn suốt một đêm, đợi đến khi cô ta khai sạch sẽ chuyện tự mình tung tin đồn tình ái thì mới được thả ra.

Kết quả vừa ra khỏi đồn cảnh sát thì thấy điện thoại đầy ắp tin nhắn của các phóng viên báo chí, đều hỏi cô ta về chuyện ảnh giả.

Chuyện bại lộ, Lư Sa Sa đúng là nổi tiếng thật, nhưng lại là bị mắng.

Làm người đại diện lâu như vậy, cô ta đã từng lên kế hoạch cho vô số vụ đánh bóng tên tuổi thành công, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta đụng phải tấm sắt, vừa mất tiền vừa mất quân.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Tiêu Hòa ném thẳng tập hồ sơ ghi chép giao dịch lấy được từ tay phóng viên lên bàn.

Bên trong có toàn bộ quá trình Phan Hồng tìm người chỉnh sửa ảnh, viết bài, sau đó liên hệ với báo chí phát tán thông cáo tin đồn.

"Tôi đã nộp những tài liệu này cho công ty rồi."

Công ty Giải Trí Lam Tinh có rất nhiều nghệ sĩ, giữa họ tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, thường xuyên đấu đá ngầm vì lợi ích.

Để tránh nội bộ lục đục, công ty quy định người đại diện không được lợi dụng nghệ sĩ cùng công ty để tạo tin đồn, gây thiệt hại cho gà nhà.

Hoắc An vì tin đồn này mà dư luận bay đầy trời, may mà Tiêu Hòa xử lý thỏa đáng, kịp thời ngăn chặn tổn thất, nếu không thì hậu quả chắc chắn không đơn giản như vậy.

Bây giờ chứng cứ đã nộp lên, Lư Sa Sa và Hoắc An, một người là tân binh chưa chính thức ra mắt, một người là ngôi sao mới đang lên, công ty sẽ bảo vệ ai, nhìn là biết ngay.

Còn Phan Hồng, người thao túng dư luận, chắc chắn cũng sẽ bị trừng phạt.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Phan Hồng reo lên, là thông báo thay đổi văn phòng do công ty gửi đến.

Khuôn mặt vốn đã không đẹp của cô ta lập tức trở nên dữ tợn, ngay lập tức lật mặt, ngay cả sự hòa thuận giả tạo cũng không còn nữa.

"Tiêu Hòa, cô có cần phải làm đến mức này không?"

Ánh mắt Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Cần chứ, cô đã làm tổn hại đến lợi ích của nghệ sĩ dưới trướng tôi, với tư cách là người đại diện, bảo vệ nghệ sĩ không bị tổn thương là nguyên tắc làm việc của tôi. Cô làm ra chuyện như vậy, thì phải nghĩ đến kết quả chứ."

Cô vừa dứt lời, Nghiêm Tu Quần vốn vẫn ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt dâng lên gợn sóng.

Phan Hồng tức giận đến mức mất hết lý trí.

"Nếu không phải lúc đầu cô không chịu để Hoắc An dẫn Lư Sa Sa thì tôi cũng không nghĩ ra cách này! Cô vô tình với tôi, tôi mới vê nghĩa với cô!"

Tiêu Hòa nói thẳng: "Lúc đầu tôi đã thông qua công ty, đề nghị với cô, hy vọng Nghiêm Tu Quần có thể dẫn dắt Hoắc An một chút, nhưng cô đã từ chối. Tôi đã từng trải qua mưa gió, tại sao không thể xé ô của cô, để cô cũng nếm mùi bị ướt?"

Phan Hồng tức đến mức toàn thân run rẩy.

Lúc đầu cô ta đúng là đã từ chối đề nghị của Tiêu Hòa, trong lòng còn thấy buồn cười, cô ta cho rằng người của Tiêu Hòa chắc chắn không thể nổi tiếng, không cần phải nịnh nọt, ai ngờ được, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Tiêu Hòa lại có thể lật mình trong thời gian ngắn như vậy.

"Cô đừng đắc ý!"

Ánh mắt Tiêu Hòa vẫn bình tĩnh như thường.

"Tôi không đắc ý, chỉ là bây giờ cô đã bị tôi bỏ lại phía sau, trong lòng sinh ra oán hận, nên bất kể tôi nói gì, trong mắt cô cũng đều là khoe khoang đắc ý."

Cô nói thẳng ra, sắc mặt Phan Hồng càng trở nên méo mó.

"Hôm nay cô đến đây là để cho tôi một bài học phải không?"

Nghe vậy, Tiêu Hòa cười khẽ, lắc đầu.

"Tôi đến đây để cảm ơn cô."

Cô mở tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại.

"Tôi đến đây để cảm ơn cô đã tìm người tung tin đồn tình cảm. làm lớn chuyện này, tôi mới có cơ hội tổ chức họp báo làm rõ. Nếu không có buổi họp báo hôm đó thì ứng dụng Luật Động cũng sẽ không tìm đến chúng tôi."

"Đúng vậy, vừa nãy Hoắc An đã nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên, điều này phải cảm ơn cô."

Trên màn hình điện thoại, sáng rực tin nhắn liên lạc từ ứng dụng Luật Động:

[Cô Tiêu Hòa, cảm ơn cô đã nhắc đến ứng dụng Luật Động trong buổi họp báo. Chúng tôi rất vui mừng vì ứng dụng này có thể giúp anh Hoắc An làm rõ tin đồn tình ái. Hiện tại, ứng dụng Luật Động đang tìm kiếm người đại diện hình ảnh, cả về ngoại hình lẫn phẩm chất, anh Hoắc An đều rất phù hợp với định hướng quảng cáo của chúng tôi, hy vọng có thể trao đổi thêm với cô.]

Phan Hồng tức đến mức toàn thân run rẩy vì tin nhắn này.

Cô ta cẩn thận lên kế hoạch cho vụ này, bản thân chẳng thu được gì, còn bị đả kích, không ngờ Tiêu Hòa lại nhờ đó mà có được cơ hội mới.

"Tiêu Hòa! Cô đợi đấy!"

Tiêu Hòa gật đầu, không hề sợ hãi.

"Tôi đợi đây."

Nói xong, cô cất điện thoại, quay người rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi văn phòng Phan Hồng, không ngờ Nghiêm Tu Quần lại đuổi theo.

Cậu ta có chút lúng túng gọi Tiêu Hòa lại, nhưng mãi không nói gì, mày nhíu chặt như đang do dự điều gì đó.

Đối với nam chính này, Tiêu Hòa vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách.

Theo kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm, chỉ cần tránh xa nhân vật chính là có thể bình an vô sự.

"Có chuyện gì sao?"

Tâm trạng Nghiêm Tu Quần lúc này có chút phức tạp.

Đặc biệt là khi vừa nghe Tiêu Hòa nói những lời đó, khiến cậu ta nhớ lại, Tiêu Hòa thực sự coi nghệ sĩ như bạn bè và trách nhiệm của mình.

Còn Phan Hồng, chỉ coi cậu ta như một công cụ mà thôi.

Cậu ta hít sâu một hơi: "Tôi không biết cô đã tìm Phan Hồng muốn tôi giúp đỡ dẫn dắt Hoắc An, cô ta không nói với tôi, nếu biết thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý."

Cậu ta mới nghe nói đến chuyện này vào lúc nãy.

Tiêu Hòa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Tu Quần.

"Không, cậu sẽ không đồng ý, cậu chỉ cảm thấy mình sẽ đồng ý mà thôi."

Lúc đó, Nghiêm Tu Quần vẫn luôn cho rằng Tiêu Hòa đã cản trở tiền đồ của mình, vô cùng ghét cô, cho dù Phan Hồng có nói thì cậu ta cũng tuyệt đối không đồng ý.