Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 72




"Tôi chỉ dùng bốn phần sức, xem ra thể chất của anh cũng bình thường."

Thế nào là bốn lạng địch ngàn cân?

Thế nào là đánh vỡ đầu chó của anh?

Cảnh tượng trước mắt chính là như vậy.

Mặc dù sau khi nhìn thấy Tiêu Hòa, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất có tự tin, nhưng vẫn không ngờ rằng Ôn Khả Khả có thể dùng tốc độ cực nhanh và động tác dứt khoát, trực tiếp đè khách mời nam to gấp đôi mình xuống đất đánh.

Sau vài giây kinh ngạc, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã ăn mừng rầm rộ.

[Làm tốt lắm!!]

[Em gái quá ngầu rồi? Chưa đầy mười giây, năm giây thôi đã hạ gục một người, cực kỳ có cảm giác an toàn!]

[Quan tâm chăm sóc chị em, ra tay dứt khoát với tra nam, hu hu hu tôi cũng muốn em gái làm bạn thân của mình!]

[Khách mời nam ngây người luôn, anh ta còn tưởng mình lợi hại lắm chứ, từ mùa trước đã luôn coi thường con gái, bây giờ bị vả mặt rồi! Đáng đời!]

[Phải dùng bạo lực để chế ngự bạo lực, lấy răng trả răng!]

[Nói thế này nhé, chỉ cần tặng một món quà đánh một cú, tôi có thể làm sập máy chủ!!]

......

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp chìm trong sự phấn khích.

Khách mời nam số hai trên sân bị đánh cho choáng váng, cơ thể vẫn còn lưu lại cú quật ngã qua vai của Ôn Khả Khả vừa nãy, lực đạo đó, thật sự lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng rất nhanh, anh ta lập tức trở nên tức giận.

Trước mặt nhiều người bị một cô gái đè xuống đất, làm sao anh ta có thể chịu thua?

Khách mời nam nhanh chóng vùng vẫy, khó khăn lắm mới bò dậy khỏi mặt đất, lại hung hăng xông về phía Ôn Khả Khả.

Sau đó hai giây sau, lại bị ngã xuống đất với động tác tương tự.

Anh ta bò dậy, lại xông tới.

Lại thất bại...

Sau vài lần liên tiếp, khách mời nam trực tiếp bị đánh khóc.

Anh ta vừa khóc vừa chỉ vào Ôn Khả Khả nói: "Cô đợi đấy! Tôi không thể thua một người phụ nữ!"

[Ôi trời, đây là bị đánh khóc rồi sao?]

[Xin lỗi, người đánh bại anh chính là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái dễ thương.]

[Trước đó không phải còn nói thua thì phải nhận, không được khóc sao? Không biết bây giờ người khóc là ai.]

Ôn Khả Khả nghe vậy, trực tiếp hỏi: "Vậy có muốn thử lại không?"

Vừa hay, cô vẫn chưa thỏa mãn.

Nhưng mới vừa bước ra một bước, khách mời nam đã sợ đến biến sắc, cơ thể to lớn run lên.

"Cô đợi đấy!"

Nói một câu, thế mà lại chạy mất.

Quay người chạy thẳng ra khỏi nhà thi đấu, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, bỏ chạy thục mạng.

Tất cả mọi người có mặt đều nhìn đến ngây người, tầm mắt nhìn về phía Ôn Khả Khả đều trở nên kính nể.

Lúc này, khách mời nam trên sân chỉ còn lại một người cuối cùng.

"Anh còn đấu nữa không?" Ôn Khả Khả quay đầu hỏi.

Đối phương cười vội vàng xua tay.

"Tôi biết thực lực của mình, tôi xin thua, các cô thắng rồi."

Nghe vậy, hai khách mời nữ còn lại vui vẻ đi tới, kích động vây quanh Ôn Khả Khả.

Ôn Khả Khả trông có vẻ rất thoải mái, cuộc thi đấu vừa nãy dường như không ảnh hưởng gì đến cô ấy, cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền, vui vẻ nói với khách mời nữ số hai: "Em đã giúp chị trả thù rồi."

Cô gái trên mặt vẫn còn nước mắt, hốc mắt đỏ hoe.

"Cảm ơn Khả Khả, em giỏi quá."

"Lần sau nếu anh ta dám bắt nạt chị, chị cứ đến tìm em, em đập vỡ đầu anh ta!"

Ôn Khả Khả vung vẩy nắm đ.ấ.m mềm mại, khóe miệng cong lên, vẫn là cô gái dễ thương đáng yêu, nhưng bây giờ không một ai dám nghi ngờ lời cô ấy nói.

Gã đàn ông vũ phu bị đánh chạy, ba khách mời nữ hòa thuận, không khí tại hiện trường vui vẻ hòa hợp, nhưng đạo diễn lại có chút ngơ ngác.

Mặc dù đã đoán trước Ôn Khả Khả không đơn giản, nhưng dù có nghĩ thế nào, anh ta cũng không ngờ khách mời nam lại bị đánh đến mức khóc lóc bỏ chạy.

Ban đầu là muốn bồi dưỡng sự thân mật giữa khách mời nam và nữ, kết quả là không bồi dưỡng được tình cảm nam nữ, ngược lại tình cảm giữa các khách mời nữ lại càng ngày càng thân thiết.

Anh ta thở dài, nâng cao giọng tuyên bố:

"Theo luật chơi, đội chiến thắng sẽ có cơ hội dùng bữa tối dưới ánh nến. Bây giờ là các khách mời nữ chiến thắng, các cô muốn dùng cơm cùng ai?"

Nói là lựa chọn, nhưng thực ra hiện tại trên sân chỉ còn một khách mời nam, căn bản không có gì để chọn.

Thôi, ghép được một đôi thì ghép.

Đạo diễn tự an ủi mình trong lòng.

Nhưng không ngờ ba khách mời nữ quay đầu nhìn một vòng trên sân, cuối cùng thu hồi ánh mắt.

"Đạo diễn, chúng tôi có thể tự đi dùng bữa tối dưới ánh nến không?"

"Tự đi sao?"

Khách mời nữ nói: "Đúng vậy, không mời bất kỳ ai, ba chúng tôi ăn. Ai nói bữa tối dưới ánh nến nhất định phải ăn với con trai? Con gái tự ăn còn ngon hơn!"

Ba khách mời nam này đức hạnh thế nào, bọn họ đã nhìn rõ hết rồi, không ai muốn mời.

Đạo diễn nhìn ba khách mời nữ tay trong tay, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.

"Theo lý mà nói, không có quy định như vậy......"

"Tốt!"

Ôn Khả Khả lập tức tiếp lời: "Vậy tối nay ba chúng ta tự ăn!"

Nói xong, cùng nhau vui vẻ rời đi.

Hai khách mời nữ một trái một phải khoác tay cô ấy, rõ ràng Ôn Khả Khả nhỏ nhắn hơn, nhưng khí thế không hề giảm, trong nháy mắt lại khiến người ta có một loại ảo giác vô cùng cao lớn, khí thế ngút trời.

Nhưng khi cô ấy đi đến trước mặt Tiêu Hòa, khí thế vừa rồi lập tức yếu đi, trở nên dịu dàng như chim nhỏ nép vào người.

Ôn Khả Khả tiến lại gần, hai mắt cong cong bắt đầu làm nũng.

"Đội trưởng, em không khiến anh ta nhận thua trong vòng mười giây, chị đừng đuổi em mà."

Đã nói mười giây đánh bại, nhưng khách mời nam bị đánh khóc cũng không chịu nhận thua, cuối cùng còn trực tiếp bỏ chay, cô ấy có chút lo lắng, Tiêu Hòa vẫn luôn nói được làm được, sẽ không thật sự không cho mình về chứ?

Tiêu Hòa bình tĩnh cười một tiếng, đặt đồng hồ bấm giờ trong tay xuống.

"Mặc dù không nhận thua, nhưng từ lúc anh ta ngã xuống đất, cô đã thắng rồi."

Nghe vậy, Ôn Khả Khả lập tức vui mừng, mắt cũng sáng lên, xông tới ôm chầm lấy cô.

Ôn Khả Khả nhỏ nhắn, đứng trước Tiêu Hòa cao ráo cũng thấp hơn nửa cái đầu, tay chân giống như bạch tuộc treo trên người cô, ôm cô cọ tới cọ lui.

"Đội trưởng, cảm ơn chị, nếu không phải chị dạy em, em chắc chắn không thắng được."

Tiêu Hòa "ừ" một tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Cô buông tôi ra trước đã."

Ôn Khả Khả ngược lại ôm chặt hơn, má áp lên vai Tiêu Hòa, giọng nói mềm mại làm nũng.

"Đội trưởng, bây giờ em mới phát hiện, chị đối xử với em thật tốt."

Từ buổi huấn luyện đặc biệt trước đó, đến sau này chống lưng cho cô ấy, chỗ nào cũng rất tốt.

Ôn Khả Khả lúc đánh người ra tay tàn nhẫn, một mình địch vạn người, nhưng lúc làm nũng vẫn thuần thục như trước, khuôn mặt đáng yêu, giọng nói mềm mại, rất khó có người nỡ từ chối.