Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 71




Khách mời nam số hai vừa nhìn thấy liền trơ tráo nói: "Đạo diễn, anh căng thẳng quá rồi đó, tôi sẽ không làm họ bị thương đâu, chỉ cần dùng ba phần sức là đủ rồi."

Đạo diễn sâu sắc nhìn anh ta.

"Tôi đang bảo vệ anh đấy."

Nói xong, nhanh chóng cho tất cả mọi người mặc vào.

Trận đầu tiên, thi đấu giữa khách mời nam số hai và khách mời nữ số hai.

Khi hai người bốc thăm ghép đôi với nhau, khách mời nam lập tức lộ ra vẻ đắc ý, xoa tay, hung hăng đứng trên thảm, mặt lộ vẻ dữ tợn.

"Ra đây đi, chính cô đã lựa chọn thì phải chuẩn bị tinh thần để thua."

Khách mời nữ số hai có vẻ ngoài dịu dàng, bình thường nói chuyện đều từ tốn, lại nhát gan, lúc này trực tiếp sợ đến tái mặt, cẩn thận từng li từng tí đi tới.

"Bắt đầu!"

Đạo diễn ra lệnh, khách mời nam lập tức xông tới, hai tay túm lấy quần áo của khách mời nữ, nhanh chóng quật ngã cô ấy, vặn vai cô ấy ấn xuống đất.

Khách mời nữ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đau đến kêu lên một tiếng, không thể cử động.

"Tôi thua rồi! Tôi thua rồi!"

Cô ấy vội vàng nhận thua, nhưng khách mời nam dường như không nghe thấy, lại túm cô ấy lật người vặn thêm mấy cái, đầu gối đè lên lưng cô ấy.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy xuống.

Mãi đến khi nhân viên công tác xông tới, anh ta mới chậm chạp buông tay.

Khách mời nữ nằm sõng soài trên đất, không đứng dậy nổi, nước mắt lã chã rơi.

Khách mời nam số hai lùi lại mấy bước: "Đây là huấn luyện, không chịu thua thì đừng chơi, khóc có ích gì?"

Ôn Khả Khả vội vàng đỡ người trên đất dậy, vừa chạm vào vai cô ấy, đối phương đau đến kêu lên một tiếng.

Cô cẩn thận kéo quần áo ra, phát hiện trên vai có một mảng bầm tím.

Là trong lúc thi đấu vừa nãy bị ấn xuống đất tạo thành, sưng to như thế, khách mời nữ số hai mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã.

Cảnh tượng này không chỉ khiến những người có mặt tại hiện trường sợ hãi, mà còn khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng kinh ngạc.

[Thật nghiêm trọng!]

[Khách mời nam số hai có phải cố ý không? Rõ ràng đã nhận thua rồi còn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đánh!]

[Vừa nãy anh ta xông tới nhìn đáng sợ quá, cứ như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t khách mời nữ vậy.]

[Nhìn đau ghê, thương cổ quá.]

[Nghe nói khách mời nữ lần trước lập đội với anh ta cũng bị người ta phát hiện trên người có vết bầm tím, không phải là bị đánh chứ?]

.......

Bình luận trên mạng bàn tán xôn xao.

Trong chương trình, việc bị thương là điều khó tránh khỏi, nhưng lần này quả thực giống như cố ý trả thù.

Lúc này, khách mời nam số hai đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: "Tôi chỉ dùng một phần mười sức thôi, đã rất cẩn thận rồi, có lẽ là do thể chất của cô ấy có vấn đề."

Nhưng thực ra người tinh mắt đều có thể nhìn ra, với động tác vừa nãy của anh ta, tuyệt đối không chỉ một phần mười sức.

Vẻ mặt đó, hận không thể đánh c.h.ế.t đối phương!

Khách mời nữ cúi đầu không nói gì, đau đến mức hít thở không thông.

Ôn Khả Khả nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.

"Chị đừng khóc, em đi đ.ấ.m c.h.ế.t anh ta."

Nói xong, cô ấy và nhân viên công tác đỡ người xuống, một mình bước lên đài.

"Tiếp theo đến lượt tôi."

Khách mời nam vừa nhìn thấy Ôn Khả Khả, vẻ mặt liền sa sầm, nắm chặt tay.

"Trước đó nghe nói cô có thể dùng một cú đ.ấ.m đánh Ngô Đại Phong vào viện, vậy thì lần này, tôi sẽ dùng năm phần sức."

Nói là năm phần sức, nhưng anh ta cũng giống như vừa nãy, căn bản không có ý định nương tay, còn muốn mượn cơ hội này dạy dỗ Ôn Khả Khả một bài học, lấy lại thể diện.

Lúc này, hai người đứng trên thảm.

Khách mời nam thân hình to lớn đầy đặn, rất có sức uy hiếp.

Còn Ôn Khả Khả đứng đối diện chỉ cao đến vai anh ta, thân hình mảnh mai, còn chưa bằng một nửa anh ta, trông như chỉ cần một cú đ.ấ.m là có thể ngã gục.

Sự chênh lệch rõ ràng như kiến với cây đại thụ, khiến mọi người đều căng thẳng.

Cho dù nhìn vào biểu hiện ngày hôm qua, mọi người biết sức lực của Ôn Khả Khả không nhỏ, nhưng sức lực và võ thuật là hai khái niệm khác nhau.

Huống hồ Ôn Khả Khả trông rất yếu đuối, làm sao có thể đánh lại được?

Ngay lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Ôn Khả Khả."

Ống kính vô thức chuyển hướng.

Tiêu Hòa đã buông cuốn sách trên tay, hai tay chắp lại thoải mái đặt trên đùi, nhìn Ôn Khả Khả trên sân, giọng nói trong trẻo:

"Mười giây mà không thắng được thì đừng quay lại."

Cô vừa xuất hiện trong ống kính, toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sôi sục.

[Người đại diện của Ôn Khả Khả là! Tiêu! Hòa! Ván này chắc rồi, chị em ơi!]

[Lại là người phụ nữ quen thuộc đó!]

[Cô ấy đến rồi! Cô ấy lại dẫn theo nghệ sĩ đến g.i.ế.c người rồi!]

[Nhìn thấy Tiêu Hòa, tôi như nuốt một viên thuốc an thần, không sợ gì hết!]

[Tiêu Hòa ở đây, không có gì bất ngờ.]

[Đánh anh ta đi! Đánh c.h.ế.t anh ta đi!!!]

Tất cả mọi người đều thay đổi nỗi lo lắng trước đó, trong nháy mắt tràn đầy tự tin.

"Được."

Ôn Khả Khả đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn về phía khách mời nam.

"Bắt đầu đi."

Vì lời nói vừa nãy của Tiêu Hòa, lúc này khách mời nam vô cùng tức giận.

"Mười giây? Đợi lát nữa nếu thua, đừng khóc lóc bỏ chạy."

Nói xong, nắm tay lại kêu răng rắc.

"Giao lưu bắt đầu"

Theo lệnh của đạo diễn, khách mời nam một lần nữa giành được lợi thế, giống như vừa nãy, anh ta xông tới.

Anh ta định dùng lại chiêu cũ, một tay nắm lấy vai Ôn Khả Khả, đồng thời nắm c.h.ặ.t t.a.y kia dồn hết sức vặn vai đối phương.

Vì dùng quá nhiều sức, ngũ quan hơi méo mó, trở nên dữ tợn và đáng sợ.

Nếu cú đ.ấ.m này đánh trúng người, Ôn Khả Khả chắc chắn phải vào viện.

Tất cả mọi người đều nín thở căng thẳng, có người không dám nhìn tiếp.

Giây tiếp theo, Ôn Khả Khả đã hành động.

Cô không né tránh, trực tiếp dùng tay trái nắm lấy vai đối phương, nghiêng người, dùng đầu gối đỡ cú đ.ấ.m của anh ta, sau đó dùng hết sức, thậm chí còn trực tiếp nhấc bổng khách mời nam lên.

Tất cả diễn ra quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng.

Đến khi hoàn hồn, khách mời nam đã bị Ôn Khả Khả bắt được.

Một người to cao lực lưỡng lại bị một người nhỏ nhắn bắt gọn trong tay, hơn nữa còn không thể thoát ra được.

Ôn Khả Khả nói: "Không phải cứ sức khỏe tốt là có thể đánh người."

Nói xong, trực tiếp dùng một đòn quật ngã qua vai, ném người ra ngoài.

Một tiếng động lớn vang lên.

Khách mời nam ngã mạnh xuống đất, dù mặc đồ bảo hộ, nhưng vẫn đau đến mức liên tục kêu thảm.

Bên ngoài sân, Tiêu Hòa ấn đồng hồ bấm giờ trên tay, nhìn thời gian.

Năm giây.

Toàn bộ quá trình, chưa đến mười giây.

Lúc này, cả nhà thi đấu và phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng.

Ôn Khả Khả đi về phía khách mời nam, nắm lấy cánh tay anh ta, đè anh ta xuống đất, thấy anh ta liên tục kêu thảm, cô thản nhiên đáp trả lại câu nói đó.