Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 522




Nhưng hôm nay, khi mọi người mở Weibo ra, lại vô tình nhìn thấy cùng một tin nhắn:

[Người bạn theo dõi: Hoắc An/Từ Nhất Chu/Ôn Khả Khả/Chung Tử Xuyên/Triều Nhan/Tống Phi Quang/Giang Tại Châu...Đang phát sóng trực tiếp, nhấp vào để xem.]

Mấy người vốn đang đi nghỉ dưỡng, vậy mà lại đột nhiên cùng nhau phát sóng trực tiếp, số người hâm mộ cộng lại là một con số khủng khiếp, lần lượt đổ vào phòng phát sóng trực tiếp.

Vào xem rồi mới phát hiện, tất cả bọn họ đều cùng ở trong một phòng phát sóng.

Tiêu Hòa và tất cả nghệ sĩ do cô dẫn dắt đang đứng trên bãi biển, hoàn toàn không hề che giấu.

Mười ngôi sao hạng A cùng xuất hiện trong một phòng phát sóng trực tiếp, sức hấp dẫn lớn đến mức nào?

Cho dù là đêm hội Giao Thừa sôi động nhất thì cũng chưa chắc đã có được sự hùng hậu này, ảnh đế, thị đế, ca vương...Chỉ cần kéo một người ra thì cũng có thể gánh cả một chương trình, lúc này lại giống như không mất tiền mà tập hợp lại ở đây.

[Đây là Tết sao?]

[Tết? Tết mà hoành tráng cơ này á?]

[Triều Nhan đến rồi, Giang Tại Châu cũng đến! Aaaa...Đây là thứ tôi không mất tiền cũng có thể xem sao?]

[Một phòng phát sóng trực tiếp, thỏa mãn mười điều ước, Tiêu Hòa, chị thật hiểu em!]

......

Nghệ sĩ dưới trướng của Tiêu Hòa rất đông, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt, nhưng vì đều hoạt động ở các lĩnh vực khác nhau, cho nên bình thường ngoài lúc luyện tập thì rất ít khi xuất hiện cùng nhau.

Hôm nay là lần đầu tiên mười người cùng xuất hiện, mấy cư dân mạng vừa vào phòng phát sóng trực tiếp lập tức kinh sợ, vội vàng khoe khoang khắp nơi.

Rất nhanh sau đó, ngày càng có nhiều cư dân mạng từ khắp nơi đổ về, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục tăng lên, vừa reo hò, vừa tò mò xem Tiêu Hòa và những người khác chuẩn bị làm gì trên màn hình.

Từ nãy đến giờ không biết họ đang bận rộn cái gì, lúc thì bê bàn, lúc thì chỉnh sửa đồ trang trí, cùng nhau dựng một sân khấu đơn giản trên bãi biển.

Ngay khi mọi người đang băn khoăn thì Tiêu Hòa đứng trên sân khấu, liếc nhìn số người trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa vặn đạt được con số cô mong muốn, lúc này mới lên tiếng:

"Mời chào mọi người đến với buổi triển lãm bán hàng hôm nay. Hiện tại chúng tôi đang ở Đảo Sương Mù, mặt hàng muốn giới thiệu đến mọi người hôm nay là các loại đặc sản mà chúng tôi vừa đánh bắt được trên đảo gần đây."

Tiêu Hòa vừa dứt lời thì phần bình luận lập tức náo nhiệt hẳn lên.

[Đảo Sương Mù? Không phải lànc nơi nghỉ dưỡng trong truyền thuyết đó chứ? Hóa ra Tiêu Hòa và mọi người đã đi nghỉ dưỡng ở đó rồi!]

[Tôi có nghe nói về hòn đảo này! Không chỉ môi trường tốt mà sản vật còn rất phong phú, tôi có rất nhiều ảnh, còn mơ ước được đến hòn đảo này.]

[Là rau và cá mà Chung Tử Xuyên tìm thấy trên đảo sao?]

[Mặc dù tôi không thể đến Đảo Sương Mù, nhưng tôi có thể mua một con cá ăn thử, còn là do chính tay nghệ sĩ bắt nữa!]

.....

Cư dân mạng đều rạo rực, ánh mắt chăm chú vào màn hình, chuẩn bị đặt hàng ngay lập tức.

Nhưng đợi đến khi Hoắc An và những người khác khiêng đồ lên., tất cả đều ngây người.

[Đây là thứ gì thế?]

[Cá sao?]

[Sao con cá này to thế? Ăn được không?]

[Đừng nói là cá đột biến nha?]

......

Trong hình là một con cá mú đỏ phủ đầy khối u thịt, chiếm hơn nửa cái bàn, mắt lồi ra to bằng nửa cái đầu, thân hình béo phì, cực kỳ dị dạng, hoàn toàn tương phản so với cái đuôi nhỏ xíu của nó.

Con cá đó vẫn còn sống, được đặt trong một chậu lớn chứa đầy nước biển, nhưng dù là cách một màn hình, mọi người vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của nó lúc này.

Ngay lập tức, cư dân mạng kinh hãi.

Một con cá như vậy hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả bọn họ.

Trên đời này có loại cá lớn như vậy sao?

Nhìn vào giống hệt như quái vật bị biến dị trong phim.

Tiêu Hòa giới thiệu: "Đây là đặc sản mà chúng tôi phát hiện sau khi đến Đảo Sương Mù, ngoài con này ra, chúng tôi còn tìm thấy rất nhiều thứ khác."

Nói xong, cô lại vẫy tay, bảo Ôn Khả Khả và Tống Phi Quang khiêng mấy con cá khác lên.

Mấy con cá mới khiêng lên còn đáng sợ và quái dị hơn.

Có con toàn thân nhớt nhát, cơ thể trương to khác thường, méo mó như một quả bóng, đầy một miệng răng nhọn.

Có con mọc ra ba bốn cái đuôi, da chuyển sang trong suốt, có thể nhìn rõ nội tạng đang chuyển động.

Lại có con da thành màu xanh lá cây kỳ lạ, vảy cá rụng hết, bốc ra mùi hôi thối.

......

Những con cá kỳ dị đó, con nào con nấy cũng đang đập bôm bốp vào mắt khán giả.

[Đây thực sự là đặc sản của Đảo Sương Mù chứ không phải quái vật sao?] Một bình luận giật mình hỏi.

Trong ấn tượng của mọi người, Đảo Sương Mù là chốn bồng lai tiên cảnh, chim hoa thơm ngát, sản phong phú, sao lại nuôi được mấy con quái vật kinh dị như vậy?

[Mặc dù không ăn được cá nhưng ít nhất vẫn còn rau mà, trước đây tôi từng thấy ảnh chụp, trên đảo có rất nhiều rau và trái cây, có thể tự cung tự cấp.]

Tiêu Hòa thấy bình luận này, lập tức nói: "Được, tôi sẽ dẫn mọi người đi đào rau."

Nói xong, máy quay chuyển hướng, khi hình ảnh Đảo Sương Mù hiện ra trước mắt mọi người, nụ cười của tất cả khán giả trong phòng phát trực tiếp lập tức cứng đờ.

[Đây là Đảo Sương Mù? Không thể nào!]

[Đảo Sương Mù trong ấn tượng của tôi không phải như thế này...]

[Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại biến thành thế này?]

Trên hòn đảo nhỏ không có lấy một ngọn cỏ, đất đai cằn cỗi, ngay cả mấy cái cây còn lại cũng gầy gò còi cọc, lá cây khô héo, thoi thóp.

Tình hình này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đây hoàn toàn không phải là Đảo Sương Mù trong ấn tượng của họ. Tiêu Hòa dẫn mọi người đi một vòng, cho mọi người nhìn rõ mọi tình hình trên toàn bộ hòn đảo.

"Đây chính là bộ dáng hiện tại của Đảo Sương Mù, lúc mới đến, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên, sao hòn đảo này lại thành ra thế này? Tìm kiếm một ngày, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân."

Nói đến đây, cô nhìn lướt qua thời gian.

"Sắp đến rồi."

Ngay khi tất cả mọi người còn đang nghi ngờ câu nói này có ý gì, máy quay đã chuyển hướng về phía biển.

Ùm ập!

Mặt biển đột nhiên phát ra tiếng động, một chất lỏng đen đặc nhớp nháp lập tức phun trào từ dưới đáy biển, nhuộm đen cả vùng biển vốn đã bất thường, rồi bắt đầu không ngừng lan tỏa ra xung quanh.

Ai cũng có thể nhìn ra, chất lỏng không rõ nguồn gốc kia chắc chắn có vấn đề.

Thứ này có thể tùy tiện thải xuống biển sao?

Thảo nào những con cá bắt lên lại kỳ dị đến vậy, cả hòn đảo cũng trở nên hoang tàn.

"Bây giờ, tôi sẽ dẫn mọi người đi theo đường ống xả thải, xem nước thải này là từ đâu mà ra."

Tiêu Hòa đã mặc đồ lặn, cầm máy quay lặn xuống biển.

Một chuỗi bóng khí trôi lên, hình ảnh dần trở nên rõ ràng.