Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 495




Quan sát kỹ càng dấu vết trên mặt đất, Giang Diệp rõ ràng đã nhận thấy nguy hiểm nên cố gắng bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đối phương lái ô tô, chạy ra một đoạn đã bị tóm được.

Vết phanh gấp trên nền đất rất rõ ràng.

Xem ra, mục đích của đối phương là bắt cóc chứ không phải làm bị thương.

Tiêu Hòa quan sát con đường bốn bề tám hướng, cứ đứng mãi ở ngã ba mà không hề di chuyển.

Thỉnh thoảng có xe chạy vụt qua, nhìn thấy bóng người ở ngã ba, ban đầu còn tưởng là biển báo, vì người nọ cứ đứng im không nhúc nhích, đợi đến lúc đến gần hơn mới phát hiện ra là một cô gái.

Những chiếc xe lần lượt tiến lại gần với ánh mắt tò mò, đoán xem cô đang làm gì.

Tiêu Hòa đang chờ đợi.

Chờ trời tối.

Bóng đêm là thứ che chở tốt nhất, đến lúc đó chỉ cần tắt camera giám sát là sẽ đến lúc Tiểu Quai phát huy tác dụng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời dần từ điểm cao nhất chậm rãi di chuyển xuống.

Đợi đến khi tia sáng cuối cùng cũng bị đường chân trời thu vào, màn đêm buông xuống.

Sau khi trời tối, Tiêu Hòa nhanh chóng thả Tiểu Quai ra, chú chuột hamster khổng lồ mượn sự che chở của bóng đêm, đứng ở bụi cây bên cạnh.

Tiểu Quai còn tưởng rằng lại đến lúc chơi trò chơi, không ngờ vừa đứng vững thì Tiêu Hòa đã hỏi nó:

"Giang Diệp mất tích rồi, mày còn ngửi thấy mùi không?"

Đôi mắt đen láy trong bóng tối phát ra ánh sáng yếu ớt, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Hòa, từ ngữ khí của đối phương, Tiểu Quai nhạy bén nghe ra được cảm xúc gấp gáp hiếm thấy của cô.

Nó rung rung ria mép, cố gắng phân biệt mùi trên không khí.

Sau đó ánh mắt bỗng nghiêm túc hẳn lên, cái đuôi sau lưng vung một cái, Tiểu Quai lần theo mùi trên không khí đuổi theo.

Tiêu Hòa bám sát theo nó, con chuột hamster tăng tốc chạy với vận tốc nhanh nhất, cô cũng có thể chạy theo mà không bị bỏ lại phía sau.

"Có thể anh ấy đã bị bắt đi rồi, mày có ngửi thấy mùi m.á.u của anh ấy không?"

Tiểu Quai lắc đầu.

Tiêu Hòa lại an tâm thêm một chút, sau khi chắc chắn Giang Diệp không sao, một cơn tức giận lập tức bùng lên trong đầu.

Trong mắt người ngoài, người bọn chúng bắt cóc là minh tinh Giang Tại Châu.

Nhưng trong mắt cô, người bị bắt cóc là bắp cải của cô, là người đã từng đích thân nói thích cô, hiện vẫn đang theo đuổi cô.

Cảm giác được người ta theo đuổi rất sướng, cô còn chưa kịp hưởng trọn vẹn, bọn chúng đã bắt người đi mất?!

Tiêu Hòa không thể chịu đựng được.

Cô chạy nhanh theo sau Tiểu Quai, tâm trạng tức giận còn hơn cả khi kho hàng của mình bị cướp.

Một người và một chuột chạy với tốc độ cực nhanh, băng qua mấy ngã tư hướng về phía xa trung tâm thành phố, chạy vào một ngôi làng bỏ hoang, thậm chí còn không có cả đèn đường, xung quanh tối đen như mực.

Những tên tội phạm và kẻ bắt cóc thường chọn những nơi như thế này để ẩn núp mà không hề biết rằng Tiêu Hòa lại thích nơi này.

Nếu chúng bắt Giang Diệp về khu vực nội thành thì cô ngược lại còn lo bị người khác phát hiện, không thể ra sức hoạt động, nhưng khi đến nơi không người, Tiêu Hòa ngược lại rất thoải mái.

Bóng đêm là lớp áo bảo vệ của đám người đó, nhưng đối với Tiêu Hòa, bóng đêm là màu sắc tấn công.

Cô quá quen thuộc với những đêm tối như thế này rồi.

Thậm chí không cần Tiểu Quai hỗ trợ, Tiêu Hòa đứng trên nóc nhà, ánh mắt lướt qua toàn bộ ngôi làng, chỉ liếc một cái giữa màn đêm đen kịt, cô đã thấy một vệt sáng, cô trực tiếp giẫm lên mái nhà, nhanh chóng tiến về phía đó.

Nhà của một hộ gia đình bị bỏ hoang bị bọn chúng phá khóa xông vào, trở thành nơi cư ngụ của đám bắt cóc.

Trong sân vương vãi rất nhiều túi rác đựng đồ ăn đã ăn xong, nơi này đã bị mất điện từ lâu, nhưng bọn chúng tìm được mấy chiếc đèn bàn và đèn pin lăn lóc, vừa ăn uống vừa mơ mộng đến cuộc sống hưởng thụ sau khi nhận được tiền chuộc.

"Biết sớm thì bắt thằng này luôn rồi, còn bắt những người khác làm gì?"

"Nếu không có tin tức, muốn bắt nó cũng chẳng dễ dàng gì đâu, hôm nay anh em chúng ta cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gọi điện đến công ty nó đòi tiền chuộc, thế nào cũng đòi được một trăm triệu nhỉ? Đến lúc đó, chúng ta ăn sung mặc sướng, cả đời này không lo đói rét nữa."

Cả đám nói chuyện mà mắt sáng rực lên, khuôn mặt lộ rõ nụ cười tham lam.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã chặn đường Giang Diệp ở trước cổng công viên đi tới góc nhà, tay cầm chai rượu đứng trước mặt Giang Diệp, lẩm bẩm: "Nghệ sĩ hạng A có khác, không giống mấy thằng lúc trước, bị bắt rồi còn không sợ hãi, thằng trước mày đã sớm sợ đến đái ra quần rồi."

Giang Diệp ngồi trên một cái ghế, ngoài việc quần áo trên người có hơi nhếch nhác, hai tay bị trói thì trông anh rất bình tĩnh, không giống như đang bị bắt cóc mà giống như đang tham gia chụp tạp chí theo chủ đề hơn, một chút cũng không giống như bộ dạng thảm hại mà bọn bắt cóc tưởng tượng.

Tên bắt cóc tức lắm.

"Mày không sợ bọn tao g.i.ế.c mày sao? Đợi sau khi lấy được tiền sẽ xé xác mày!"

Giang Diệp vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có sự kiên định mà chúng không hiểu nổi.

"Sẽ có người đến cứu tôi."

"Ai cơ? Ai dám đến? Có đến thì mấy anh em chúng tao cũng bắt luôn!"

Cả đám há miệng ra cười lớn.

Khóe miệng Giang Diệp cong lên.

"Người tôi thích."

Nghe thấy câu trả lời này, tên bắt cóc cầm chai rượu lập tức nhíu mày, nhìn Giang Diệp rồi đột nhiên phá lên cười.

"Mày là đàn ông con trai mà lại trông chờ phụ nữ đến cứu à? Nếu cô ta dám bước vào đây, mấy anh em bọn tao sẽ hành hạ cô ta ngay ở chỗ này!"

"Đúng, đúng rồi! Phụ nữ thì càng tốt."

"Vào đây tao bắt luôn cho xem!"

......

Giang Diệp nghe thấy lời bọn chúng nói thì lắc đầu: "Tôi khuyên mấy người đừng nên làm vậy, sẽ bị đánh c.h.ế.t đó."

Mấy tên bắt cóc chẳng để lời này vào tai, chỉ là phụ nữ thôi mà, chẳng lẽ còn có thể đánh thắng năm gã đàn ông to lớn như bọn chúng sao?

Chúng lấy rượu đổ vào cổ, uống đến đỏ cả mặt, vênh váo cười lớn.

"Giang Tại Châu, mày đừng mơ mộng nữa, không thể có ai đến đây cứu mày đâu!"

Đang cười vui vẻ thì rầm một tiếng, mái nhà trên đầu đột nhiên bị đập thủng một lỗ lớn, gạch vỡ rơi xuống cùng với bụi làm lật úp cả bàn rượu của chúng.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, tặng ngay một cú đá mạnh vào tên bắt cóc vừa nói chuyện với Giang Diệp, dẫm bẹp hắn xuống đất.

Giọng điệu hờ hững, ẩn chứa vẻ lạnh lùng, như đang đáp lại lời hắn.

"Tôi đến rồi đây."

Bụi tung mịt mù, mãi sau mới tản đi, mấy tên bắt cóc bị ngói đập vào người kêu la thảm thiết, sau đó mới nhìn rõ được bóng người tới.

Một thân y phục đen làm tôn lên dáng người cao ráo, tóc dài tung bay, ngũ quan xinh đẹp giận dữ, ngoại hình yêu kiều chẳng hề ăn nhập chút nào với động tác bây giờ của cô.

Cô dẫm tên bắt cóc kia xuống đất, khí thế trên người sắc bén, hòa cùng gió từ trên mái nhà thổi vào khiến người ta rùng mình.