Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 483




Lúc này, Tiêu Hòa đang đứng bên cạnh sân khấu, nhìn Giang Diệp trước mắt.

Anh đã tháo kính, mái tóc xoăn lộn xộn được chải chuốt gọn gàng, để lộ vầng trán sáng sủa đầy đặn, đôi mắt sáng ngời tựa như ngàn vì sao.

Lúc này đây, anh là Giang Tại Châu trong tim hàng nghìn người hâm mộ.

Mặc dù năm tháng đã làm phai đi sự trẻ trung trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, ngập tràn tình yêu dành cho sân khấu.

Giọng hát nhẹ nhàng, trầm khàn như những hạt cát trắng trên bãi biển đang bị sóng biển thấm ướt, tưởng chừng như rất yếu đuối, tuy nhiên lại chống được những con sóng lớn.

Chính giọng hát độc đáo này đã bao dung cho quá khứ, chậm rãi ngân nga trong không gian vắng lặng.

Cuối cùng Tiêu Hòa cũng nghe được trọn vẹn bài hát này.

Khi cô đến thế giới này lần đầu tiên, trong lúc vô cùng căng thẳng và bối rối, tiếng hát này đã kỳ diệu xoa dịu cảm xúc của Tiêu Hòa, sau đó vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô.

Qua những đống đổ nát của thành phố bị đất vàng vùi lấp, để đến bên em

Dừng lại lắng nghe, là giọng em đấy

Ánh mặt trời rọi xuống

Đừng sợ, hãy dang rộng đôi tay, cảm nhận nhiệt độ của nhịp đập con tim

Số lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp tăng lên nhanh chóng, thế nhưng lại vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong tiếng hát, cảm nhận sự bình yên đã lâu không có này.

Những người hâm mộ năm năm trước lặng lẽ lắng nghe, hoài niệm về thời gian đã qua.

Trong khi đó, rất nhiều cư dân mạng tò mò vào xem, sau khi nghe Giang Diệp hát cũng bị anh mê hoặc.

Tối nay, Giang Diệp nói rất ít nhưng lại hát liền mười bài, lượng người xem trực tiếp ngày một tăng, nhanh chóng lập kỷ lục mới cho trang web.

Bất kể là nam hay nữ, bất kể già hay trẻ, họ đều chỉ đến phòng phát sóng trực tiếp này để nghe hát.

Mà tiếng hát của Giang Diệp dường như đã xây dựng nên một cây cầu, để những người hâm mộ có tuổi có thể gặp gỡ những người trẻ mười mấy tuổi tại đây, một người hồi tưởng về quá khứ, một người thích thú lắng nghe, vượt qua sự khác biệt về tuổi tác và khoảng cách, chia sẻ tâm trạng của mình.

Lúc này, Tiêu Hòa đứng dưới sân khấu, nhìn thanh niên dường như đang tỏa sáng kia, trong lòng xao xuyến.

Một Giang Diệp như vậy, đáng lẽ phải đứng trên sân khấu để hát.

Cô chờ đến khi Giang Diệp kết thúc buổi biểu diễn, anh vẫn đứng trên sân khấu mãi không chịu rời đi.

Tiêu Hòa trực tiếp đi lên, hỏi anh: "Giang Diệp, anh có muốn ký hợp đồng với tôi không?"

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa vừa đến công ty đã lập tức tìm anh Kiếm, hỏi về tình hình hợp đồng quản lý của Giang Diệp.

Anh Kiếm có chút ngạc nhiên: "Cậu ấy đã sớm chấm dứt hợp đồng với anh rồi, không phải em đã xem hồ sơ rồi sao, lẽ nào còn không biết à."

Năm năm trước, không lâu sau khi Giang Diệp giải nghệ, hợp đồng quản lý của anh cũng sắp hết hạn, vì vậy họ thuận tiện chấm dứt hợp đồng, bây giờ Giang Diệp hoàn toàn là người tự do.

"Nói như vậy thì em có thể ký hợp đồng với anh ấy phải không?" Tiêu Hòa cười hỏi.

Anh Kiếm nghe xong, liếc xéo cô: "Giang Diệp bây giờ chỉ hận không thể dính chặt lấy em, vấn đề này, em còn cần hỏi anh sao?"

Giang Diệp bây giờ giống hệt một chàng trai trẻ bị yêu tinh mê hoặc, chỉ cần Tiêu Hòa ngoắc ngón tay là lập tức vội vã chạy theo.

Còn cần phải hỏi sao?

Tiêu Hòa: "Nhưng thủ tục cần thiết thì vẫn phải làm mà."

Ngay hôm đó, Tiêu Hòa chuẩn bị xong hợp đồng quản lý, sau khi ký kết với Giang Diệp thì đưa cho tổng giám đốc duyệt.

Tổng giám đốc nhìn thấy tên Tiêu Hòa xuất hiện trong mục người đại diện, ông ta thở dài, tâm trạng phức tạp.

Đối với Giải Trí Lam Tinh, Giang Diệp rất đặc biệt, anh là ánh trăng sáng trong lòng mọi người, là ca sĩ mà mọi người phải đợi năm năm trời mới thấy anh trở lại.

Một báu vật như vậy, đáng lẽ phải nâng niu trong lòng bàn tay, nếu cho Tiêu Hòa ký, chắc chắn sẽ lại chịu thiệt thòi.

Nhìn những nghệ sĩ khác dưới trướng Tiêu Hòa là biết ngay.

Sau khi ký hợp đồng, người nào người nấy đều mang theo một cảm giác ngốc nghếch không đứng đắn.

Gần mực thì đen, gần ngốc thì ngốc.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, trong cả công ty, người đại diện có năng lực nhất chính là Tiêu Hòa.

Để cô dẫn dắt Giang Diệp quả thực là lựa chọn thích hợp nhất.

Trong lòng tổng giám đốc đấu tranh dữ dội, cuối cùng vẫn ký tên mình vào hợp đồng.

Ngay khi hợp đồng có hiệu lực, tin tức Giang Diệp ký hợp đồng với Tiêu Hòa, sắp sửa trở lại toàn diện đã lan truyền khắp công ty, người vui mừng nhất chính là đám Hoắc An.

Những người khác vui mừng là: Giang Tại Châu đã trở lại rồi!

Bọn họ vui mừng là: sau này có thể tập chạy mang vác cùng với ca sĩ thần tượng rồi!

Vừa nghe được tin này, trong nhóm lập tức bàn tán sôi nổi.

[Tôi đã đoán trước là Giang Diệp sẽ ký hợp đồng với đội trưởng rồi, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, không có gì bất ngờ cả.]

[Nói như vậy thì sau này anh ấy sẽ chạy cùng chúng ta à?]

[Phấn khích ghê! Không biết ca sĩ thần tượng bị Tiểu Quai dọa sợ, tiếng hét của anh ấy có gì khác biệt so với chúng ta không? Có phải sẽ hay hơn không nhỉ?]

[Không ngờ có ngày thần tượng của tôi lại có thể cùng tôi huấn luyện!]

[Tôi đã chuẩn bị sẵn bao cát cho anh ấy rồi, mang vác mười ki-lô-mét, chuẩn bị bắt đầu bất cứ lúc nào!]

......

Mọi người hào hứng thảo luận hai ngày, khi nhận được thông báo của Tiêu Hòa nói sắp chuẩn bị tập luyện tập thể, tất cả đã chỉnh trang xong xuôi, đến ngoại ô chờ từ sớm.

Háo hức ngóng về phía lối vào, chuẩn bị xếp hàng chào đón.

Tiểu Quai lần đầu tiên thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, nó khó hiểu nghiêng đầu.

Chung Tử Xuyên nói: "Tiểu Quai, mày sắp được hù dọa tân binh rồi, nhanh chuẩn bị đi!"

Hoắc An lưỡng lự nói: "Lần này chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?"

Dù sao cũng đã rất lâu rồi khu rừng này không còn vang lên tiếng hét thảm thiết nào nữa.

"Chắc không đâu."

Ôn Khả Khả tự tin nói: "Giang Diệp không phải trẻ con cũng không phải phụ nữ, đội trưởng là người không thiên vị, sẽ không đối xử đặc biệt với anh ấy đâu."

"Không biết ca sĩ thần tượng khi hét lên sẽ thế nào nhỉ..."

Tiểu Quai nghe thấy những lời của bọn họ, vô cùng háo hức muốn thử sức.

Gần đây, những nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa ngày càng không sợ nó, luyện tập không còn cảm giác thành tựu gì nữa.

Chờ người mới tới, chắc chắn nó có thể dọa cho đối phương sợ đến tè ra quần.

Nghĩ tới đây, cái đuôi sau lưng con hamster đột biến đung đưa phấn khích, liên tục đập xuống đất, tung lên lớp bụi dày đặc.

Đợi mười phút, một chiếc xe chậm rãi đi vào, nhưng người xuống xe lại chỉ có một mình Tiêu Hòa.

"Đội trưởng, Giang Diệp đâu?"

Mọi người nhanh chóng tiến lên, liên tục nhìn trong xe nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Giang Diệp.