Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 475




Sau khi bị đuổi về phòng, Đóa Đóa lôi ảnh Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam ra xem, chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt to như hạt đậu chảy xuống.

Mẹ nói không đúng.

Thích một người không phải như thế.

Nếu như anh Tiểu Bắc và anh Tiểu Nam vì mình mà không được lên tivi nữa, không được đóng phim nữa, như vậy Đóa Đóa sẽ rất tự trách.

Những lời mẹ và chị kia nói nãy giờ Đóa Đóa đều nghe thấy hết.

Mẹ trước đây đã làm chuyện không tốt, làm cho một anh trai không được hát, cũng không được lên tivi nữa.

Cô giáo nói, làm sai thì phải xin lỗi.

Đóa Đóa nghĩ một lúc, bỗng hạ quyết tâm, lau nước mắt, bỏ ảnh của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam cùng với búp bê vào cặp sách, khẽ khàng mở cửa phòng.

Thấy mẹ đang làm cơm trong bếp, cô bé lén lút chạy ra ngoài.

Vừa đi đến gần cửa khu phố, Đóa Đóa đã thành thạo lôi ví tiền ra và lên một chiếc taxi.

Người lái xe thấy cô bé chỉ có một mình, tò mò nhìn trái nhìn phải.

"Cháu định đi đâu thế? Bố mẹ đâu?"

Đóa Đóa ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đóa Đóa đi xin lỗi giúp mẹ."

Nói xong, Đóa Đóa lôi địa chỉ ghi trên đồ lưu niệm của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam ra đưa cho bác tài.

Tòa nhà công ty Giải trí Lam Tinh nằm ở khu trung tâm thành phố, xung quanh có rất nhiều tòa nhà giải trí nhưng đều không thể che lấp được tòa nhà này.

Trên đỉnh tòa nhà là một quả cầu màu xanh sáng chói đặc trưng, ban ngày hấp thụ nhiệt từ ánh mặt trời, ban đêm tỏa sáng màu xanh lam giống nước biển, vô cùng nổi bật, người dân địa phương hầu như đều biết tòa nhà này.

Có thể nói tòa nhà này được xây dựng là nhờ Giang Tại Châu, năm năm nay vẫn luôn như vậy.

Hai nhân viên lễ tân ở sảnh cười rất thân thiện, nhiệt tình hướng dẫn và giải đáp thắc mắc cho mọi người, thế nhưng hôm nay, công ty lại đón một vị khách đặc biệt.

Một cô bé đeo cặp sách, hai bên thắt b.í.m tóc, khuôn mặt tròn trĩnh nhưng lại vô cùng nghiêm túc, đang ngẩng đầu nhìn hai nhân viên lễ tân.

Lễ tân hỏi bố mẹ cô bé ở đâu, có phải cô bé gặp khó khăn gì không, Đóa Đóa nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Tiêu Hòa và mẹ, cô bé nói: " Giang Tại Châu ở đây ạ?"

Nhân viên lễ tân là người mới, gương mặt ngơ ngác, hình như trong công ty không có người này.

Nhưng giám đốc hành chính đang xử lý công việc bên cạnh nghe thấy cái tên này thì sắc mặt lại thay đổi, ngạc nhiên quay đầu quan sát cô bé trước mặt.

Cái tên Giang Tại Châu đã hoàn toàn biến mất từ năm năm trước, bây giờ căn bản không còn mấy người biết đến.

Cô bé còn chưa đến năm tuổi, sao lại biết Giang Tại Châu?

"Cháu tìm cậu ấy có chuyện gì?" Giám đốc hành chính hỏi.

"Đóa Đóa đến xin lỗi."

Giám đốc nghe mà đầu óc mơ hồ.

Nhưng dù sao thì cái tên Giang Tại Châu này cũng không còn nữa, ngay cả công ty cũng không cho phép nhắc đến, phải mau chóng tiễn bé gái này đi thôi.

"Bố mẹ cháu đâu?"

Đóa Đóa lắc đầu.

Giám đốc đang lúng túng không biết làm thế nào thì đột nhiên thấy Giang Diệp từ cửa đi vào, anh ta sợ hãi định giấu Đóa Đóa đi.

Đang kéo qua kéo lại thì Giang Diệp đã chú ý động tĩnh bên này.

"Sao thế?"

Giám đốc cười gượng hai tiếng, định nói qua loa cho xong thì Đóa Đóa đã nhanh miệng hỏi trước: "Anh ơi, anh biết anh Giang Tại Châu ở đâu không ạ?"

Cơ thể Giang Diệp cứng đờ, còn tưởng mình nghe nhầm.

Không ngờ lại được nghe cái tên này từ miệng một đứa trẻ.

Anh định thần lại.

"Đứa trẻ này là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty à?"

Dường như trước đây chưa từng thấy.

"Cô bé tự chạy vào, bố mẹ cũng không có bên cạnh, hỏi gì cũng không nói, chỉ nói là muốn tìm... người đó."

Giám đốc nói đến đây, nhìn sắc mặt của Giang Diệp, nhanh chóng nói: "Tôi đuổi cô bé ra ngoài ngay đây."

Thế nhưng không ngờ lại bị Giang Diệp ngăn lại.

"Đưa cô bé đến chỗ tôi trước, các anh tìm bố mẹ cô bé, bảo họ đến đón nhanh."

Nghe vậy, giám đốc và lễ tân chỉ có thể gật đầu.

Dù sao một đứa trẻ ở ngoài một mình rất dễ xảy ra chuyện.

Giang Diệp đưa đứa trẻ đến phòng dựng phim, lấy một ít đồ ăn vặt trong ngăn kéo đưa cho cô bé.

"Em cứ ở đây nghỉ ngơi trước, bố mẹ sẽ nhanh chóng đến đón em thôi."

Đóa Đóa nhìn xung quanh, ngoài những thiết bị mà cô bé không hiểu ra thì chẳng còn ai khác.

Cô bé cầm kẹo, không ăn mà khó xử nói: "Nhưng Đóa Đóa muốn tìm anh Giang Tại Châu."

Giang Diệp thực sự thấy tò mò.

"Em muốn tìm anh ta làm gì?"

Đóa Đóa: "Mẹ đã làm chuyện không tốt, Đóa Đóa đến xin lỗi thay mẹ."

Nghe câu trả lời này, Giang Diệp không nhịn được cười.

Anh lần đầu nghe thấy có đứa trẻ chủ động xin lỗi thay mẹ.

Hơn nữa, cái tên Giang Tại Châu này đã năm năm không xuất hiện, gần đây dường như không có ai đối xử tệ với anh.

Giang Diệp nghĩ một lúc, thực sự không nghĩ ra câu trả lời, đành phải đợi tìm được bố mẹ đứa trẻ rồi mới đưa cô bé về nhà.

Không gặp được người mình muốn tìm, Đóa Đóa xụ mặt, ngay cả kẹo cũng không muốn ăn, ngồi ở góc, một lúc sau bắt đầu ngáp.

Vào lúc này, đáng lẽ cô bé phải đi ngủ trưa.

Mặc dù buồn ngủ đến mức không ngẩng đầu lên nổi, nhưng nghĩ đến việc mình còn phải xin lỗi, cô bé không dám ngủ, cái đầu nhỏ gật một cái lại một cái.

Giang Diệp thấy cô bé muốn ngủ mà không dám ngủ, chủ động nói: "Đóa Đóa, em ngủ trước đi, có lẽ khi tỉnh dậy, em sẽ được gặp Giang Tại Châu."

Đóa Đóa vui vẻ hẳn lên: "Thật không ạ?"

Giang Diệp gật đầu khẳng định.

Nói một cách nào đó thì đúng là như vậy.

Người cô bé muốn tìm hiện đang ngồi ngay trước mặt.

Nghe vậy, Đóa Đóa mới yên tâm, vừa ngáp vừa nằm xuống ghế sô pha, lấy con búp bê trong cặp ra ôm trong tay, đắp chăn nhỏ, vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Diệp.

Giang Diệp khó hiểu.

"Sao thế?"

Đóa Đóa: "Mỗi lần Đóa Đóa đi ngủ, mẹ đều hát ru cho Đóa Đóa."

Nghe vậy, Giang Diệp sững người.

Rời xa sân khấu năm năm, anh vốn dĩ nghĩ sau này mình sẽ không bao giờ hát nữa, nhưng gần đây anh lại liên tục phá lệ.

Đặc biệt là năm nay, số lần phá lệ còn nhiều hơn những năm trước cộng lại.

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn di chuyển ghế lại gần sô pha, một tay đánh nhịp, nhẹ nhàng ngân nga.

Giọng hát nhẹ nhàng vang lên, Đóa Đóa vui vẻ mỉm cười, một lúc sau từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giọng hát vẫn tiếp tục, xuyên qua khe cửa chưa đóng kín truyền ra ngoài.

Tiếng hát đứt quãng, khàn khàn như mang theo mùi trà ấm áp, khiến bất kỳ ai đi ngang qua phòng dựng phim đều không khỏi dừng lại lắng nghe.

Lúc này, lễ tân vẫn đang cố gắng tìm gia đình của Đóa Đóa, với hy vọng có thể nhanh chóng đưa cô bé về.

Đang bối rối thì bỗng nhiên giám đốc hành chính nhớ ra, vừa nãy lúc Đóa Đóa đi vào, trong tay có cầm một quyển sổ tay in hình Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam.