Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 464




"Chuyện gì?"

Tiêu Hòa cẩn thận lắng nghe, thế nhưng Du Âm nói đến đây lại đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.

Anh ta do dự một lát, nói: "Là bạn của Giang Tại Châu, tôi nên tôn trọng tâm nguyện của cậu ấy, không nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai nữa. Nhưng mà... Cậu ấy trước kia cũng là nghệ sĩ của Giải Trí Lam Tinh, có lẽ cô có thể tra được hồ sơ của cậu ấy, sẽ biết rõ ngọn ngành thôi."

Nói xong, anh ta không muốn nói thêm nữa, vội vàng đứng dậy đi mất.

Tiêu Hòa càng thêm hiếu kỳ.

Cô lập tức đăng nhập vào thư viện hồ sơ của công ty, nhập tài khoản của mình, quả nhiên trong đó tìm được một hồ sơ có tên "Giang Tại Châu".

Chỉ là vừa định nhấp vào để xem thì hệ thống lại hiện lên một hàng chữ to:

[Hạn chế quyền truy cập!]

Tiêu Hòa ngẩn người.

Kể từ khi các nghệ sĩ dưới quyền lần lượt nổi tiếng, cấp bậc người đại diện của cô liên tục được nâng lên, hiện tại đã thuộc hàng ngũ tra cứu tư liệu hầu như không có trở ngại gì, không ngờ lần này cô lại bị một hồ sơ ngăn cản.

Chắc chắn Giang Tại Châu này đã xảy ra chuyện gì đó.

Có thể khiến Giải Trí Lam Tinh bỏ ra số tiền lớn để xóa tên anh ta khỏi thế giới này, còn ban bố lệnh cấm toàn bộ nhân viên công ty đều không được nhắc đến.

Tiêu Hòa lại thử thêm mấy lần, nhưng vẫn bị hệ thống ngăn cản ở ngoài cửa.

Trong lòng cô lại càng tò mò, chuẩn bị đổi ngày khác đi hỏi thẳng tổng giám đốc, sau đó không cam lòng tắt máy tính, đứng dậy rời khỏi công ty, lái xe đi về hướng trường học.

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam đã nhập học được một học kỳ, hôm nay là lần đầu tiên tham gia hội chợ gia đình do trường tổ chức.

Một tuần trước, Tiêu Hòa đã nhận được thông báo từ trường.

Lúc này vừa vặn là hai giờ chiều, hội chợ vừa mới bắt đầu, trước cổng trường xe cộ như nước chảy, xe ra xe vào.

Ngoài một số học sinh đã theo học ở trường, còn có không ít cha mẹ trẻ nhân cơ hội này đến đây để tiến hành khảo sát trường học trước cho con mình, chuẩn bị cho việc nhập học sau này.

Cho nên trong số những học sinh ra ra vào vào, có người mười mấy tuổi, có người lại còn đang tập đi loạng choạng.

Tiêu Hòa đỗ xe, vừa vào đã thấy trong khuôn viên trường người ra vào tấp nập.

Những dải băng rôn và biểu ngữ màu sắc sặc sỡ được treo khắp nơi, trường học còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều trò chơi dành cho cha mẹ và con cái, vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Hòa nhanh chóng vượt qua đám đông, tìm thấy hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam trong lớp học.

Các bạn học khác đều đã rời khỏi lớp, đi ra sân trường chơi trò chơi, nhưng hai đứa trẻ lại núp cạnh cửa sổ, cẩn thận thò đầu ra nhìn ra bên ngoài.

Nhìn đến nỗi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt vừa tò mò vừa ngưỡng mộ.

Tiêu Hòa đi tới.

"Hai đứa không ra ngoài chơi à?"

Hai người nhìn thấy Tiêu Hòa thì kích động, ngay sau đó lại lắc đầu.

"Chúng em ra ngoài sẽ bị nhận ra mất."

"Đến lúc đó người khác không chơi được nữa."

Tuy tiếng tăm hiện tại của hai đứa chưa thể nói là nổi tiếng khắp nơi, nhưng rất nhiều bà mẹ bỉm sữa và trẻ em đều quen mặt.

Bình thường ở trường học thì không sao, học chung một thời gian, các bạn học đã quen rồi, nhưng hiện tại bên ngoài có nhiều người xa lạ, hai đứa trẻ lo lắng rằng mình vừa ra ngoài sẽ gây nên hỗn loạn, đến lúc đó thì cả hội chợ gia đình coi như hỏng bét.

Mặc dù nói như vậy nhưng sự mong đợi và tò mò trong mắt hai đứa trẻ đều lộ rõ.

Tiêu Hòa cười cười, nói thẳng: "Không sao, ra ngoài đi, có chị ở đây sẽ không có vấn đề gì đâu."

Nghe vậy, hai đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng mới không nhịn được mà bước ra khỏi lớp học, vây quanh khu trò chơi náo nhiệt.

Không lâu sau, có không ít phụ huynh xung quanh nhận ra bọn trẻ.

Lúc đầu còn kinh ngạc, định hét lên thành tiếng, Tiêu Hòa lập tức tiến lên ngăn người đó lại.

"Hôm nay là hội chợ dành cho gia đình, đừng làm phiền các cháu chơi trò chơi."

Nghe vậy, bọn họ nhìn những đứa trẻ xung quanh vẫn đang chơi đùa, nhanh chóng hiểu ra, gật đầu, ăn ý không kêu lên.

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam trước đây sống ở cô nhi viện, chưa từng tham gia hoạt động nào như thế này, nhìn thấy trò chơi nào cũng thấy lạ, không ngừng chạy tới chạy lui.

Tiêu Hòa thì đi theo sau bọn trẻ, nếu thấy có người nhận ra hai đứa trẻ, chuẩn bị mở miệng, cô sẽ lập tức tiến lên ngăn người đó lại.

Không lâu sau, tin tức Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam xuất hiện ở hội chợ gia đình của trường đã truyền khắp nơi, nhưng mọi người đều ngầm hiểu nên không tiến lên làm phiền.

Tuy nhiên, vẫn có một số người tò mò đến gần phía này.

Đi chưa được bao lâu, Tiêu Hòa đã phát hiện có một cái đuôi nhỏ theo sau mình.

Cô bé buộc hai b.í.m tóc đuôi gà, từ trò chơi ném vòng cổ đã liên tục theo sau bọn họ.

Có lẽ cô bé không phải học sinh trong trường, trông chỉ khoảng năm tuổi, mặc váy bồng xòe màu trắng, được trang điểm như một nàng công chúa nhỏ, khuôn mặt tròn tròn.

Nếu cô bé không ồn ào, Tiêu Hòa cũng không định ngăn cản, nhưng quan sát một lúc, lại phát hiện ra bố mẹ cô bé không ở bên cạnh.

Cô đành đi tới, gọi cô bé nhỏ đang núp sau gốc cây lại.

"Em bé, em tên gì?"

Đóa Đóa sợ sệt chống tay vào gốc cây, ánh mắt liên tục liếc nhìn Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam, xấu hổ trả lời:

"Đóa Đóa."

Tiêu Hòa gật đầu hỏi: "Bố mẹ em đâu?"

Nghe vậy, Đóa Đóa nghiêng đầu, quay đầu nhìn ra phía sau, lúc này mới phát hiện ra phía sau mình không có ai.

Miệng bẹp xuống, đôi mắt đen láy như quả nho đen lập tức tràn ngập nước mắt.

"Mẹ không thấy đâu rồi..."

Tiêu Hòa sớm đoán được điều này, không ngờ một đứa trẻ mới chừng này lại có thể đuổi theo thần tượng đến mức lạc đường như thế.

Cô quay đầu nhìn đám đông qua lại xung quanh, nói với hai anh em: "Chúng ta đưa bé đến văn phòng giáo viên trước đã, lát nữa quay lại tiếp tục tham gia hội chợ gia đình."

Nghe vậy, hai người lập tức gật đầu.

Hạ Tri Bắc đi đến trước mặt Đóa Đóa, xoa đầu cô bé.

"Em gái ngoan, em đừng sợ, bọn anh sẽ dẫn em đi tìm mẹ."

Đóa Đóa tò mò nhìn cậu bé.

"Các anh có phải là anh Tiểu Bắc và anh Tiểu Nam không?"

Hạ Tri Nam và Hạ Tri Bắc gật đầu, cô bé chớp chớp mắt, lập tức không khóc nữa.

"Anh ơi, Đóa Đóa thích các anh nhất!"

Sau đó vui vẻ tiến lên nắm tay Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam: "Các anh nắm tay Đóa Đóa đi, Đóa Đóa muốn đi cùng các anh."

Vừa nắm tay, vừa nhảy tưng tưng đi về phía trước, trông bộ dạng đã hoàn toàn quên mất mẹ mình.

Tiêu Hòa nhìn thấy cảnh này thì có chút bất lực.

Vất vả lắm mới đưa được cô bé đến văn phòng giáo viên, thông báo toàn trường, mười phút sau, một người phụ nữ trẻ đi vào.