Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 454




Từ khi ký hợp đồng, cậu ta mới phát hiện mình là ca sĩ duy nhất dưới trướng Tiêu Hòa, lúc bình thường chuẩn bị thi đấu cũng chẳng tìm được ai để trao đổi.

Nếu biết Từ Nhất Chu thích ca hát thì đã tìm cậu ta cùng nhau bàn bạc rồi.

Tống Phi Quang vui vẻ nghĩ.

Cậu ta không biết rằng, Từ Nhất Chu không phải thích ca hát, mà là quá thích ca hát.

Mười phút sau, Tống Phi Quang trẻ tuổi sẽ hối hận đến xanh ruột.

Từ Nhất Chu cười ngại ngùng.

Từ khi cậu ta hát lót ở buổi ra mắt phim, chỉ cần nhắc đến việc hát hò thì hầu như mọi người đều phản đối ầm ĩ, giờ bị Tống Phi Quang khen một câu thì không biết trời trăng mây gió gì nữa.

"Hôm nay tôi đến tìm cậu là muốn mạo muội được song ca bài Vực Sâu với cậu, để tri ân người hâm mộ của tôi."

Mạo muội ư?

Cách dùng từ này làm Tống Phi Quang nảy lên nghi ngờ, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Bình thường Từ Nhất Chu và các sư huynh sư tỷ khác luôn đối xử rất tốt với cậu ta, không chỉ khi La Ứng Liên và Cố Thao tìm đến tận cửa thì bảo vệ cậu ta hết mực, mà ngày thường cũng rất chăm sóc cậu ta.

Song ca một bài hát thôi mà, đối với cậu ta thì chỉ là chuyện nhỏ.

Tống Phi Quang rất sảng khoái gật đầu.

"Được, anh hát trước một lần, em xem có chỗ nào cần điều chỉnh không."

Nói xong, quay người thao tác trên thiết bị.

"Thế thì tôi bắt đầu hát nhé." Từ Nhất Chu căng thẳng nói.

Nghĩ ngợi một chút, rồi vội vàng đi đến cửa, cẩn thận đóng cửa phòng thu rồi mới quay lại trước micrô.

Tống Phi Quang thấy nghi ngờ.

Hát thì cứ hát thôi, sao lại còn lén lút thế nhỉ?

Như sợ người khác nghe thấy vậy.

Cậu ta vừa nghĩ vừa tìm bản nhạc đệm của Vực Sâu, hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

"Được rồi."

Từ Nhất Chu đeo tai nghe, theo nhạc nhẹ nhàng gõ nhịp, ánh mắt dần trở nên u buồn và sâu thẳm.

Chưa kịp cất tiếng hát nhưng ý cảnh đã hiện lên rồi.

Quả nhiên là ảnh đế.

Tống Phi Quang nghĩ trong lòng, càng thêm mong chờ phần trình diễn tiếp theo.

Ngay sau đó, Từ Nhất Chu đột nhiên cất giọng hát!

Tiếng hát chói tai vang lên đột ngột, như một cú đá bay thẳng vào bầu không khí tuyệt vời vừa được tạo ra.

Tống Phi Quang c.h.ế.t lặng tại chỗ, trợn tròn mắt, như thể bị đánh mạnh một cú.

Phòng thu của Giải Trí Lam Tinh sử dụng thiết bị hàng đầu, hệ thống thu âm cao cấp ghi lại rõ mồn mọt tiếng hát như rổ rá của Từ Nhất Chu, từng nốt phô, từng câu chạy tông đều được thể hiện rõ ràng.

Tống Phi Quang: "....."

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Tôi đang nghe thứ gì thế này?

Trong phòng thu, Từ Nhất Chu vẫn đang gào hét, giọng cao vút xé lòng xé phổi, chẳng có kỹ thuật gì, toàn dùng cảm xúc.

Tống Phi Quang nhìn cậu ta, cảm thấy mình bị điếc rồi.

Cậu ta đã tham gia rất nhiều cuộc thi, trình độ ca hát của các thí sinh có người tốt có người dở, cũng được coi là đã trải qua nhiều chuyện trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến tình cảnh thế này.

Bài hát này thực sự là để tri ân người hâm mộ ư?

Hát hò là việc rất tuyệt vời, sao Từ Nhất Chu lại ném ám khí vào lời bài hát thế này?

Tống Phi Quang cứng đờ ngồi xuống.

Đến khi bài hát kết thúc, Từ Nhất Chu mới phấn khích đi ra.

"Cậu thấy tôi hát thế nào?"

Tống Phi Quang lúc này mới lấy lại tinh thần.

Mở miệng mấy lần, thấy ánh mắt chờ mong của đối phương, cậu ta khéo léo nói: "... Hát rất sâu, rất sâu rất sâu."

Vấn đề là, bài hát này tuy tên là Vực Sâu nhưng cũng không cần phải sâu như thế.

Từ Nhất Chu nghe thấy thế thì mừng rỡ ra mặt.

"Vậy nghĩa là tôi hát không tệ đúng không? Chúng ta bao giờ thì song ca được? Tôi đã không thể chờ được muốn chia sẻ với người hâm mộ rồi."

Tống Phi Quang lộ vẻ khó xử: "Anh, anh thật sự muốn hát sao?"

"Tôi muốn hát, trước đó tôi đã hát trên buổi công chiếu phim rồi."

Tống Phi Quang: "Hiện trường... có sao không anh?"

Từ Nhất Chu thở dài, vô cùng tiếc nuối.

"Hát xong là đội trưởng không cho tôi hát nữa."

Nghe vậy, Tống Phi Quang gật đầu, vô cùng hiểu chuyện.

Đang định khuyên đối phương từ bỏ thì Từ Nhất Chu tràn đầy tự tin nói: "Nhưng mà, con người ta phải can đảm đối mặt khó khăn, đội trưởng không cho tôi hát thì tôi càng muốn hát!"

"..."

Tống Phi Quang muốn nói lại thôi.

Đội trưởng không cho anh hát là có lý do, một người hơn hai mươi tuổi rồi sao cứ bướng bỉnh thế không biết?

Cậu ta nhìn Từ Nhất Chu, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh định khi nào thì đăng bài hát này lên?"

"Trong tháng này, vừa khéo là kỷ niệm một năm tôi ra mắt."

Nghe vậy, Tống Phi Quang nghiến răng gật đầu.

"Được, em sẽ luyện tập chung với anh, luyện xong thì đăng lên."

Từ Nhất Chu vui mừng ra mặt.

"Đúng là chuyên nghiệp, nhìn một cái là biết ngay thiên phú ca hát của tôi rồi."

"..."

Nói rồi, Từ Nhất Chu lại tiếp tục hát mấy lần nữa.

Một bên hát, Tống Phi Quang một bên chỉ dạy, cố gắng chỉnh lại những chỗ cậu ta chạy tông.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cậu ta đã nghe đến mức chóng cả mặt, còn mệt hơn cả việc hát liên tục suốt một buổi chiều.

Lúc Từ Nhất Chu bước ra khỏi phòng thu, thấy rõ sắc mặt của Tống Phi Quang đã tái nhợt.

"Cậu nghỉ ngơi một lát đi."

Tống Phi Quang nhìn bản thân trong gương, cảm thấy nếu tiếp tục nghe thêm nữa thì có lẽ cậu ta sẽ mất luôn niềm đam mê ca hát.

Bắt buộc phải tin là thật rồi.

"Anh, chúng ta nghỉ trước đi, mai tập tiếp."

Cậu ta phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, chiều nay thầy Du Âm sẽ đến, lúc đó phải thể hiện thật tốt trước mặt thầy.

Nghĩ vậy, Tống Phi Quang khó khăn đứng dậy.

Từ Nhất Chu thấy vậy, vội vàng đỡ cậu ta.

"Hay là cậu vào phòng nghỉ ngủ một lát đi, tôi thấy cậu sắp ngất rồi kìa."

Nghe vậy, Tống Phi Quang nhìn thời gian.

Còn khoảng hai tiếng nữa thầy Du Âm sẽ đến.

Ban đầu cậu ta định cứ tập đến khi thầy Du Âm đến, nhưng không ngờ giọng hát của Từ Nhất Chu lại có sức sát thương lớn đến vậy.

Hiện giờ cậu ta đang không có trạng thái, nếu cố gắng chống đỡ thì chỉ phản tác dụng, còn không bằng nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng sức.

"Được, em đi ngủ một lát."

Nói rồi, cậu ta nhanh chóng lập một thư mục tên là Vực Sâu, cho tất cả các đoạn cắt mà Từ Nhất Chu hát vào đó, rồi bỏ vào thư mục ghi âm thường dùng của mình, sau đó tắt thiết bị, rời khỏi phòng thu âm với sư huynh.

Chân trước bọn họ vừa đi, chân sau thầy Du Âm đã đến.

Ban đầu hẹn là hai giờ chiều, nhưng kể từ khi tuyên bố giải nghệ, ngày nào anh ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe người ta nói, giọng hát và khả năng sáng tác của tân binh này rất lợi hại, anh ta cân nhắc một lát, quyết định đến sớm để xem thử.

Lúc này vừa bước chân vào cửa, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc của công ty, trong lòng anh ta cảm xúc dâng trào.