Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 453




Cậu ta hít một hơi thật sâu, mở mắt ra.

Trên khán đài là một màu xanh lam ngút ngàn.

Đó là màu sắc ủng hộ cậu ta.

Những tấm bảng đèn được giơ cao ghi tên cậu ta.

[Tống Phi Quang, chúng tôi ở đây.]

[Ủng hộ Tống Phi Quang tốt nhất vũ trụ này]

[Tống Phi Quang, hãy để cả thế giới lắng nghe tiếng hát của cậu nào!]

Trong khoảnh khắc, cậu ta rơi nước mắt.

Tiếng nhạc vang lên, Tống Phi Quang khẽ cất tiếng hát, giọng hát như sắp thổi bay cả mái nhà, truyền đến tận màn đêm.

Tiêu Hòa đứng sau cánh gà nhìn thấy cảnh này, lấy điện thoại nhắn tin cho anh Kiếm:

[Em chuẩn bị bắt đầu làm album cho Tống Phi Quang rồi.]

Nói thì dễ, nhưng làm một album quả thực rất phức tạp.

Đặc biệt là trong bối cảnh thị trường âm nhạc ế ẩm, nhạc đàn tiêu điều như hiện nay thì phát hành album chắc chắn là một vụ làm ăn thua lỗ.

Đừng nói đến những người mới vào nghề, kể cả những ca sĩ kỳ cựu đã có lượng fan nhất định thì việc phát hành album cũng là chịu lỗ vốn để lấy danh tiếng, dần dà, nhiều ca sĩ đã chọn cách chuyển nghề, bắt đầu hoạt động trong các lĩnh vực khác.

Giải Trí Lam Tinh vốn khởi nghiệp bằng âm nhạc, bồi dưỡng ra rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đìu hiu này mới triển khai kế hoạch "Ca Sĩ Sáng Tác".

Theo kế hoạch của công ty, với mức độ nổi tiếng hiện tại của Tống Phi Quang, sau này chắc chắn sẽ phải sắp xếp cậu ta tiến quân vào làng nhạc, phát hành album riêng.

Chỉ là quá trình tiến hành lại gặp rất nhiều khó khăn.

Tiêu Hòa trước đây không biết gì về âm nhạc, từ sau khi ký hợp đồng với Tống Phi Quang thì cố ý bổ túc thêm rất nhiều kiến thức, thậm chí đã ôm hết mấy cuốn sách nhạc lý để nghiên cứu.

Bây giờ tuy vẫn chưa phải là ca sĩ hát hay nhưng ít nhất cũng đã xem hiểu được bản nhạc rồi.

Sau khi tìm hiểu, cô mới biết được rằng phát hành album không chỉ có mỗi việc viết ca khúc đơn giản.

Tống Phi Quang đã viết mười mấy bài hát, đã quá đủ để phát hành rồi nhưng nếu muốn đưa chúng thành một album thì vẫn còn rất nhiều công đoạn phức tạp.

Soạn nhạc, thu âm, hòa âm, hậu kỳ...

Tất cả những công đoạn này đều cần có nhà sản xuất âm nhạc thống nhất hoàn thiện.

Một nhà sản xuất âm nhạc đủ tiêu chuẩn là người có thể nắm bắt chính xác nhu cầu và xu hướng thị trường, nắm vững phong cách của ca sĩ, khiến cả bài hát như được tô điểm thêm.

Nhưng đáng tiếc là kể từ sau khi thị trường âm nhạc đi xuống thì những nhà sản xuất âm nhạc giỏi cũng ngày càng ít đi, gần như sắp tuyệt chủng rồi.

"Anh có một ứng viên."

Anh Kiếm nghe nói Tiêu Hòa đang tìm nhà sản xuất âm nhạc thì rụt rè đến văn phòng cô.

"Ngày trước lúc anh còn làm người đại diện, anh đã từng hợp tác với anh ta nhiều lần, anh ta tham gia sản xuất album nào thì album đó đều được đánh giá cao, là nhà sản xuất được chào đón nhất thời bấy giờ."

Nói đến chuyện cũ, anh Kiếm có chút xúc động, nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh Kiếm lại lo lắng.

"Chỉ là từ năm năm trước, anh ta không còn sản xuất album nữa. Hơn nữa, người này năng lực mạnh mẽ nhưng cũng cực khó tính, anh ta không coi trọng danh tiếng, chỉ xem trọng nhân duyên và năng lực của ca sĩ."

Nói xong, anh Kiếm đưa cho Tiêu Hòa một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp được bảo quản đã lâu rồi, trông có hơi ố vàng, mép đã sờn hết cả.

Tiêu Hòa nhìn vào tên trên danh thiếp.

"Du Âm?"

Anh Kiếm gật đầu, khẳng định chắc nịch: "Nếu mời được anh ta làm nhà sản xuất thì album đã thành công một nửa rồi."

Nghe vậy, Tiêu Hòa lập tức có chút trông đợi: "Vậy có thể mời được anh ta không?"

Anh Kiếm cười tự tin: "Người khác thì không mời được nhưng chỉ cần anh ra tay thì chắc chắn không có vấn đề gì."

Những năm trước khi làm album, Du Âm từng dành lời khen không ngớt cho Giang Diệp, hai người hợp tác rất vui vẻ, thậm chí còn sản xuất được một album bạch kim.

Chỉ tiếc là sau khi Giang Diệp giải nghệ, toàn bộ các tác phẩm của anh đều bị gỡ khỏi toàn mạng, ngay cả các bản nhạc cũng không tránh khỏi.

Sau đó, Du Âm cũng tiếp tục hợp tác với những ca sĩ khác sản xuất vài album nữa, nhưng đúng vào lúc nền nhạc rung chuyển, album nào cũng không đạt được thành tích tốt, cuối cùng anh ta chán nản, tuyệt vọng nên đã tuyên bố giải nghệ hoàn toàn.

Anh Kiếm hiện tại rất tự tin, với tài năng của Tống Phi Quang thì Du Âm chắc chắn sẽ động lòng, sau đó sẽ tái xuất giang hồ.

Tống Phi Quang hiện tại tuy vẫn chưa bằng Giang Diệp thời hoàng kim, nhưng cả về kỹ năng ca hát và khả năng sáng tác thì cậu ta đã vượt qua không ít người trong giới.

Du Âm không có lý do gì để không động lòng.

Ngay ngày hôm đó, anh Kiếm đã gọi điện cho Du Âm, hẹn gặp mặt tại công ty.

"Chỉ cần thầy Du nghe Tống Phi Quang hát thì chắc chắn sẽ tái xuất thôi." Anh Kiếm quả quyết nói.

Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt xong, Tiêu Hòa đến phòng thu, báo tin vui này cho Tống Phi Quang.

Mắt Tống Phi Quang sáng rỡ.

"Em thực sự có thể phát hành album sao?"

"Bây giờ mới chỉ chuẩn bị thôi, sau khi làm xong mọi công tác chuẩn bị, phải đợi đến khi cuộc thi Ca Sĩ Sáng Tác kết thúc hoàn toàn mới có thể bắt đầu. Nhà sản xuất này do anh Kiếm giới thiệu, cậu phải cố gắng biểu hiện cho tốt."

"Vâng! Bây giờ em sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay!"

Cậu ta vừa mừng vừa hồi hộp, không biết lát nữa khi thầy Du Âm đến thì cậu ta nên hát bài nào đây.

Tiêu Hòa thấy vậy thì cười nói: "Cậu từ từ suy nghĩ, tôi đi bàn bạc về quá trình sản xuất album với anh Kiếm đã."

Nói xong, cô vội vã rời đi.

Lúc này, Tống Phi Quang vẫn còn lâng lâng.

Mặc dù Tiêu Hòa từng nói sẽ sản xuất album, nhưng cậu ta không ngờ lại nhanh như vậy!

Cậu ta đã nghe danh thầy Du Âm từ lâu rồi, trước đây thầy từng giúp Giang Tại Châu làm hai album, đều là album cậu ta yêu thích nhất, không ngờ có ngày mình lại được làm việc cùng thầy.

Cậu ta không ngừng lật giở sách nhạc, hy vọng có thể tìm ra bài hát hay nhất.

Ngay lúc này, cánh cửa phòng thu bị người ta khẽ đẩy ra.

Từ Nhất Chu thò đầu vào.

Cậu ta nhìn vào bên trong, vừa thấy Tống Phi Quang ngồi trong đó, lập tức nở một nụ cười, vội vàng đi vào.

Tống Phi Quang không ngờ lại gặp cậu ta ở đây, có chút nghi hoặc.

"Anh đến dùng phòng thu sao?"

Nói xong thì đứng dậy, định nếu Từ Nhất Chu muốn dùng thì cậu ta sẽ đổi chỗ khác để tiếp tục chuẩn bị.

Không ngờ Từ Nhất Chu cười xua tay.

"Không không, tôi cố ý đến tìm cậu."

"Tìm em?"

Từ Nhất Chu khẽ gật đầu, trông có vẻ hơi ngượng ngùng, nửa ngày mới mở miệng nói: "Thật ra, tôi vẫn luôn có một giấc mộng ca sĩ."

Nghe vậy, Tống Phi Quang sửng sốt, rồi lại vui vẻ cười nói: "Đây là chuyện tốt mà!"