Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 451




Bà ta cũng bị còng tay, đang đứng bên ngoài.

"Mẹ!"

Cố Thao vội vàng gọi lớn một tiếng, bất ngờ vùng ra khỏi sự kìm kẹp của cảnh sát, chạy thẳng đến trước mặt La Ứng Liên.

"Mẹ, mẹ cứu con, con không thể ngồi tù được, con còn phải đi thi, con còn phải ra mắt!"

Thời gian như quay trở lại năm năm trước.

Lúc đám cháy lớn bùng lên, Cố Thao khi đó cũng khóc lóc cầu cứu La Ứng Liên như vậy.

La Ứng Liên sắc mặt xám xịt, lắc đầu.

Vừa rồi cảnh sát đã cho bà ta xem chiếc bật lửa, bằng chứng xác thực.

Nhưng Cố Thao lại điên cuồng gào to.

"Không được, không thể như vậy được..."

Cậu ta nhìn chằm chằm vào La Ứng Liên trước mặt, đột nhiên hạ giọng cầu xin.

"Mẹ, mẹ giúp con nhận tội được không? Mẹ nói với bọn họ là mẹ phóng hỏa, là mẹ g.i.ế.c c.h.ế.t người ta. Con còn chưa làm quán quân, con không thể bị bắt!"

Nghe vậy, La Ứng Liên sững sờ.

Còn chưa kịp nói gì thì Cố Thao đã sốt ruột hét lớn với cảnh sát: "Không phải tôi phóng hỏa, là mẹ tôi phóng hỏa, không liên quan đến tôi, các người muốn bắt thì bắt bà ấy, đừng đến bắt tôi!"

Vừa hét vừa chỉ vào La Ứng Liên, nhanh chóng lùi lại hai bước, muốn tạo khoảng cách với bà ta.

La Ứng Liên như bị sét đánh.

Năm năm trước khi phát hiện con trai phóng hỏa g.i.ế.c người, bà ta một lòng bao che, con trai có yêu cầu gì, bà ta đều đáp ứng, nhưng không ngờ đến giờ phút này, Cố Thao lại đổ hết tội lỗi lên mình.

Cố ý phóng hỏa thêm vào hai mạng người, bà ta là người trưởng thành, tội này có thể bị kết án tử hình!

La Ứng Liên tức đến run rẩy, bà ta vung tay cho con trai một cái tát.

Lực mạnh đến mức Cố Thao ngã lăn xuống đất, chưa được bao lâu, mặt đã sưng vù lên.

"Trận hỏa hoạn năm năm trước là Cố Thao phóng hỏa." La Ứng Liên nói thẳng.

Nhưng Cố Thao lại như phát điên: "Mẹ! Mẹ muốn hại c.h.ế.t con! Không, bà không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ như bà!"

Nói xong, ngồi dưới đất quậy khóc.

Trần Xuân Lai không quan tâm cậu ta lăn như thế nào, lập tức tóm cậu ta lên xe.

Tống Phi Quang đứng bên đường nhìn cảnh tượng náo loạn trước mắt, trong lòng lại không cảm thấy thoải mái.

Hung thủ cuối cùng cũng bị bắt, La Ứng Liên và Cố Thao cũng cắt đứt quan hệ mẹ con, nhưng có ích gì chứ?

Cha mẹ cậu ta đã sớm bỏ mạng trong trận hỏa hoạn năm đó.

Tống Phi Quang quay đầu nhìn ngôi nhà đã bị thiêu rụi của mình, bây giờ đã mọc đầy cỏ dại, vật đổi sao dời.

Lúc này, Tiêu Hòa đi tới.

"Tôi đã liên lạc với cảnh sát, nếu có tiến triển gì trong vụ án, bọn họ sẽ thông báo cho chúng ta trong thời gian sớm nhất."

Thấy Tống Phi Quang không phản ứng gì, Tiêu Hòa lại nói: "Mặc dù ngôi nhà này đã bị cháy nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về cậu. Nếu cậu muốn, có thể xây dựng lại một ngôi nhà mới, giống hệt như trước."

Nói rồi, Tiêu Hòa lấy ra mấy bản thiết kế.

"Đây là bản thiết kế bố mẹ cậu làm khi sửa nhà, tôi đã đến hỏi nhà thiết kế, có bản này thì có thể khôi phục được tám phần."

Thấy bối cảnh quen thuộc trong nhà, cuối cùng Tống Phi Quang cũng động lòng, nước mắt rơi xuống bản thiết kế.

Cậu ta khom lưng, cố kìm tiếng khóc.

Tiêu Hòa nói tiếp: "Cho cậu nửa tiếng khóc, sau đó phải trở về chuẩn bị thi đấu, bố mẹ cậu cũng hy vọng cậu tiếp tục ca hát, trở thành ca sĩ, đúng không?"

Tống Phi Quang gật đầu, vội giơ tay dụi mắt, giọng nghẹn ngào hỏi: "Nếu xây lại ngôi nhà này thì cần bao nhiêu tiền?"

Tiêu Hòa suy nghĩ một hồi: "Đại khái bằng doanh thu của một album cậu phát hành."

Nghe vậy, Tống Phi Quang lại tràn đầy tự tin, trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng lại nóng lòng nói: "Đội trưởng, chúng ta mau về đi, em muốn để bố mẹ thấy em hát thế nào."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Sao cậu cũng gọi tôi là đội trưởng vậy?"

"Bọn họ nói với em, nếu không gọi chị là đội trưởng, chị sẽ đánh em." Tống Phi Quang yếu ớt nói, vẻ mặt sợ hãi.

Tiêu Hòa: "....."

"Tin đồn, hoàn toàn là tin đồn!"

Tống Phi Quang hơi do dự.

"Nhưng hôm đó ở hậu trường... Bọn họ nói, bọn họ đều học theo chị."

Hôm đó ở hậu trường cuộc thi, La Ứng Liên và Cố Thao tìm đến gây chuyện, các sư huynh sư tỷ dùng đủ mọi cách trị hai người đó không dám ngóc đầu lên, làm cậu ta kinh ngạc há mồm, nhận thức cũng được làm mới.

Hóa ra, tạ còn có thể dùng như vậy.

Hóa ra, ống tay áo không chỉ để múa mà còn có thể chẹn cổ người.

Hóa ra, túi xách Birkin cũng có thể đựng gạch.

Sau đó các sư huynh sư tỷ còn nói với cậu ta, những điều này đều học từ Tiêu Hòa.

Tống Phi Quang lập tức có nhận thức hoàn toàn mới về chị gái đại diện của mình.

Hoắc An vừa nghe đã sửa lại cách gọi của cậu ta.

"Chị gì chứ? Phải gọi là đội trưởng! Cẩn thận bị quất một cái văng lên cây không xuống được."

Tống Phi Quang nghi ngờ.

"Quất cái gì cơ?"

Các sư huynh sư tỷ đều trưng ra biểu cảm như người từng trải.

"Cậu chưa thấy Tiểu Quai đúng không? Đảm bảo sau này mở mang tầm mắt."

Nhớ lại ánh mắt thương cảm của mọi người lúc đó, Tống Phi Quang tò mò hỏi: "Đội trưởng, Tiểu Quai là gì vậy?"

Biểu cảm của Tiêu Hòa rất bình thản: "Là thú cưng đáng yêu của tôi, một chú hamster nhỏ dễ thương."

"Ò."

Tống Phi Quang gật đầu.

Một chú hamster nhỏ thôi mà, có gì đáng sợ chứ?

Với chứng cứ mới được phát hiện, vụ án năm năm trước được mở lại.

Trong quá trình điều tra, Cố Thao vẫn cho rằng cảnh sát đối diện sẽ giống như La Ứng Liên cưng chiều bảo vệ cậu ta, cậu ta ở phòng thẩm vấn giãy giụa ra vẻ lưu manh, không chịu nhận tội.

Còn La Ứng Liên thấy chứng cứ đầy đủ, bèn kể hết sự việc năm năm trước, thừa nhận tất cả tội lỗi của mình.

Tiến độ của vụ án vừa được công bố đã lập tức gây được tiếng vang lớn.

Người hàng xóm năm năm trước hành hiệp trượng nghĩa, vậy mà lại là tội phạm che giấu hung thủ.

Còn thí sinh rất được yêu mến trong chương trình Ca Sĩ Sáng Tác mấy hôm trước, giờ đây đã vào tù, trở thành tù nhân.

Anh Kiếm thấy tin tức, cảm thấy rùng mình.

"Năm năm trước anh đã tới phòng bệnh thăm Tống Phi Quang, lúc đó La Ứng Liên ngồi cạnh, chăm sóc không rời cậu ta nửa bước, lúc đó anh còn cảm thán tình cảm xóm giềng của họ tốt thật, giờ nghĩ lại, có thể lúc đó bà ta đang canh chừng không để Tống Phi Quang nói ra sự thật."

Anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn còn cảm thấy sợ hãi: "Mẹ con bọn họ thật đáng sợ!"

"Đúng là đáng sợ." Tiêu Hòa nói.

Rõ ràng là hung thủ, vậy mà lại có thể tự phong là ân nhân, đưa Tống Phi Quang về sống chung một mái nhà, áp dụng phương pháp PUA với cậu ta, khống chế cậu ta.

Gia đình Tống Phi Quang vốn hạnh phúc mỹ mãn, nhưng lại bị mẹ con bọn họ phá hủy hoàn toàn.

Ngày tuyên án, Cố Thao vẫn kêu oan ở tòa, nhưng chứng cứ rõ ràng, lại cộng thêm lời khai của La Ứng Liên, cậu ta không còn chối cãi được nữa.