Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 45




"Hai cậu ngàn vạn lần đừng biểu diễn ca hát, các kỹ sư âm thanh sắp không còn hình người rồi, rũ lòng từ bi đi."

Từ Nhất Chu không lo lắng.

"Đội trưởng, chúng em không hát cũng không nhảy, sẽ không làm phiền đến ai đâu."

Nghe vậy, Tiêu Hòa trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.

Nhìn khắp Giải Trí Lam Tinh, cũng chỉ có Hoắc An và Từ Nhất Chu là khiến cô bớt lo lắng hơn một chút.

Bởi vì hai người vẫn luôn đóng phim ở đoàn phim, mãi đến khi công việc quay phim tạm dừng, cuối cùng mới có thời gian nghỉ ngơi, công tác chuẩn bị cho Đêm Hội Trung Thu đã sắp kết thúc.

Tiêu Hòa vội vàng dẫn hai người đến hiện trường chuẩn bị.

Trong phòng diễn tập người ra kẻ vào, tụ tập gần một nửa nhân viên của Giải Trí Lam Tinh, ngoài nghệ sĩ còn có không ít nhân viên công tác hậu trường cũng có mặt.

Trong đám đông, Tiêu Hòa liếc mắt đã nhìn thấy Giang Diệp.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, sạch sẽ gọn gàng, rất giống một đĩa rau xanh mát vừa mới ra khỏi nồi, khiến người ta nhìn vào là thấy sáng mắt.

Chỉ nhìn từ xa thôi đã thấy hơi đói bụng.

Gần đây Tiêu Hòa vẫn luôn chạy đôn chạy đáo giữa các đoàn phim khác nhau, đã rất lâu rồi không đến nhà ăn của công ty để ăn một bữa cơm tử tế.

Cô vốn tưởng rằng ít nhất phải đợi đến khi đêm hội này kết thúc mới có thời gian về, nhưng không ngờ Giang Diệp với tư cách là biên tập viên cũng đến tham gia công tác hậu trường.

Tiêu Hòa không kìm được nhìn thêm hai lần, sau đó mới luyến tiếc đi tìm đạo diễn để bàn bạc thời gian tập dượt.

Vì đến quá muộn, phần tập dượt của các khách mời khác đã được định sẵn, chỉ còn lại Từ Nhất Chu và Hoắc An.

Đạo diễn vừa thấy cô xuất hiện, lập tức nhíu mày phàn nàn.

"Chỉ còn lại hai người họ, vừa không tập dượt vừa không báo cáo nội dung và thời lượng chương trình, khiến chúng tôi rất khó sắp xếp. Còn có một số nghệ sĩ cần ký hợp đồng, cô xem thử xem có vấn đề gì không?"

Một chồng tài liệu và biên bản đồng ý cao như núi được ôm đến, đặt trên bàn.

Ít nhất cũng phải có hơn mười cuốn.

Tiêu Hòa nhíu mày, nếu chỉ đơn giản ký tên thì không mất đến một phút, nhưng bây giờ cô là người đại diện, nếu hợp đồng có chút sai sót, đều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.

"Có thể ăn cơm xong rồi xem không?"

Đạo diễn: "Không được, chiều phải nộp rồi."

Nghe vậy, Tiêu Hòa quay đầu nhìn về phía nhà ăn, đành ngoan ngoãn mở tài liệu ra, cẩn thận xem xét.

Ký xong một bản, trên bàn vẫn còn nhiều hơn.

Lúc này, Giang Diệp đang ở nhà ăn.

Anh là đến đúng giờ.

Khi Tiêu Hòa vừa xuất hiện ở hiện trường tập dượt, anh đã phát hiện ra, lúc làm việc vẫn luôn canh giờ, vừa đến giờ ăn đã nhanh chóng đến nhà ăn mua cơm, chọn một vị trí tốt nhất ngồi xuống.

Đợi.

Nhưng theo số lượng nhân viên công tác đến ăn cơm ngày càng nhiều, Tiêu Hòa vẫn chưa xuất hiện.

Anh do dự kéo kéo chiếc áo màu xanh nhạt trên người.

Chẳng lẽ hôm nay mặc đồ không đúng?

Giang Diệp đang suy nghĩ thì bắt gặp anh Kiếm đi về phía này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Không ngờ cậu lại đến tham gia công tác đêm hội, tôi còn tưởng lần này cậu cũng sẽ từ chối chứ."

Từ khi Giang Diệp giải nghệ, anh tuy đã trở thành biên tập viên, nhưng lại rất ít khi tham gia những hoạt động lớn như thế này, phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng của mình, rất ít khi lộ diện.

Trước đây khi công ty tổ chức đêm hội, cũng không phải là không mời Giang Diệp, nhưng đều bị từ chối.

Lần này anh Kiếm không ngờ lại nhìn thấy Giang Diệp ở hiện trường tập dượt.

Ánh mắt của Giang Diệp vẫn luôn vô tình lướt qua cửa ra vào.

"Em đến tìm người."

"Tìm ai thế?"

Giang Diệp suy nghĩ một chút, không trả lời câu hỏi này, mà quay người lại hỏi anh Kiếm:

"Anh thấy hôm nay trông em giống cái gì?"

Anh Kiếm bị câu hỏi này làm cho khó hiểu, lúc này mới nhìn kỹ quần áo của Giang Diệp, lập tức nhíu mày, vẻ mặt chê bai nói: "Xanh lè, mặc cái gì thế này?"

Giang Diệp: "Đây đã là bộ quần áo giống rau xanh nhất trong tủ đồ của em rồi."

"Giống cái gì?"

Anh Kiếm vẻ mặt kinh ngạc, dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Giang Diệp.

Người từng là đỉnh lưu, giống cái gì không tốt?

Giống rau xanh?

Giang Diệp lại hơi nhíu mày, có chút do dự.

Gần đây anh không thường xuyên thấy Tiêu Hòa, bọn họ đã rất lâu rồi không cùng nhau ăn cơm.

Cho nên lần này vừa nghe nói Từ Nhất Chu và Hoắc An sẽ tham gia chương trình đêm hội, anh đã đồng ý với yêu cầu của nhà sản xuất, đến làm biên tập viên hậu kỳ.

Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Hòa xuất hiện, còn tưởng rằng cô vừa nhìn thấy mình sẽ lập tức đến rủ ăn cơm chung.

Nhưng không ngờ lại không xuất hiện.

"Chẳng lẽ suy đoán của em sai rồi sao?"

Giang Diệp ngồi trên ghế, thấy những người đến ăn cơm ngày càng ít, cuối cùng cả nhà ăn chỉ còn lại một mình anh, thấy Tiêu Hòa vẫn chưa đến mới chịu rời đi.

Giang Diệp vừa rời đi không bao lâu, Tiêu Hòa đã nhanh chóng chạy đến nhà ăn.

Thấy vẫn còn cơm, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

May quá, chậm thêm một giây nữa thì sẽ bị đói c.h.ế.t mất!

Cô nhanh chóng mua đồ ăn, nhìn xung quanh, nhưng phát hiện cả nhà ăn đã không còn một bóng người.

Tiêu Hòa bưng bát, bụng đói cồn cào, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Giang Diệp.

Áo khoác màu xanh nhạt, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cả người sạch sẽ gọn gàng, đúng là một đĩa rau xanh xào.

Ừm.

Đói hơn rồi.

Cô đứng tại chỗ do dự một lúc, vẫn cảm thấy người là sắt, cơm là thép, thế là bưng ba bát cơm, thành thạo đi về phía phòng dựng phim.

Vừa gõ cửa hai cái, cửa đã mở.

Giang Diệp trông giống như đang làm việc, tóc hơi rối, vẻ mặt buồn buồn, trong nháy mắt nhìn thấy cô, rõ ràng có chút kinh ngạc.

"Sao cô lại đến đây?"

Tiêu Hòa cười cười, giơ ba bát cơm lớn trên tay lên.

"Tôi đến tìm anh ăn cơm."

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Diệp lập tức trở nên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó nhanh chóng nhường đường.

Tiêu Hòa bưng cơm đi vào, cầm đũa lên, chuẩn bị vào thẳng vấn đề.

Ngẩng đầu lên, lại thấy Giang Diệp mặc một chiếc áo đen.

Không phải chiếc áo lúc nãy nữa rồi.

Đũa khựng lại.

"Sao anh lại thay quần áo rồi?"

Nghe vậy, Giang Diệp cúi đầu nhìn quần áo của mình, đây là quần áo anh thay sau khi về, lúc này thấy ánh mắt của Tiêu Hòa, Giang Diệp suy nghĩ một chút, thử hỏi: "Vậy tôi có cần thay lại không?"

Tiêu Hòa gật đầu.

"Đi thay đi, như vậy sẽ tốt hơn."

Ăn ngon hơn.

"Được."

Hai phút sau, Giang Diệp đã thay lại chiếc áo màu xanh nhạt, ngồi xuống trước mặt Tiêu Hòa, nói với cô hai chữ:

"Ăn đi."

Tiêu Hòa lập tức cầm đũa lên, ăn ngon lành.

Ăn xong, Tiêu Hòa trở lại phòng thu, hiện trường đang tập dượt.

Một cô gái đang lắc tay trên sân khấu, cũng không thấy động tác nhảy nào, lắc đủ nửa phút, lắc đến mồ hôi đầm đìa.