Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 393




Những người khác cũng buồn rười rượi.

"Tôi cũng không ăn nổi."

"Nhìn thấy những đứa trẻ đó càng không ăn nổi."

Hiện trường chìm vào im lặng.

Mọi chuyện xảy ra khi vào làng hôm nay đều khiến họ bị chấn động rất lớn.

Giới giải trí vốn xa hoa trụy lạc, ngay cả những người làm hậu trường như họ, ngày thường cũng ăn mặc đủ đầy, chưa bao giờ vì trên bàn ăn có thêm một quả trứng mà vui mừng như vậy.

Đối với nhiều người, việc quay quảng cáo từ thiện là nhiệm vụ được đài truyền hình giao xuống hàng năm, thậm chí còn là vũ khí lợi hại để đánh bóng tên tuổi, củng cố hình ảnh đẹp.

Nhưng ít ai nhận ra rằng, ở một góc nào đó không ai biết đến, thực sự có người đang chờ đợi quảng cáo này để cứu mạng.

Họ không phải chê bai những món ăn này không ngon, mà là nhìn thấy những món ăn đơn giản này, lại nhớ đến ánh mắt của bọn trẻ, vì vậy càng khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ.

Bàn ăn im phăng phắc, tất cả mọi người đều cúi đầu, tâm trạng nặng nề.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Quay xong quảng cáo sẽ ổn thôi ạ." Hạ Tri Bắc nói.

Mấy người ngẩn ra, không phản ứng kịp.

Hạ Tri Nam nghiêm túc nói từng chữ một: "Chị Tiêu Hòa nói quay xong quảng cáo, các bạn nhỏ có thể ăn trứng mỗi ngày, không phải sao?"

Nghe vậy, mọi người như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ chín tuổi trước mặt.

Đúng vậy.

Chỉ cần quảng cáo từ thiện này được phát sóng, vấn đề cuộc sống của những đứa trẻ này chắc chắn sẽ được quan tâm, đến lúc đó, tình hình của làng trẻ mồ côi cũng có thể được giải quyết.

Nghĩ đến đây, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Ngày hôm sau khi quay quảng cáo, gần như cả làng đều ra ngoài xem.

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam tò mò quan sát những đứa trẻ khác đang đứng trên bờ ruộng.

Không biết tại sao, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng chúng lại cảm thấy có một sự thân thiết nào đó.

Có lẽ vì chúng đều có những trải nghiệm giống nhau, hai anh em nhìn những đứa trẻ này, giống như đang nhìn chính mình trong quá khứ.

Hai đứa thò tay vào túi, lấy ra tất cả những viên kẹo mà trước đó không nỡ ăn.

"Cho các bạn ăn hết."

Những tờ giấy gói kẹo màu sắc phản chiếu ánh nắng mặt trời, tạo thành một mảng màu rực rỡ.

Mắt của đám trẻ trong làng trẻ mồ côi đều sáng lên, nhìn chằm chằm vào những món đồ ăn nhẹ mà chúng chưa từng thấy.

Rất nhiều giấy gói kẹo đẹp như một cụm hoa tươi đang nở rộ.

"Cho bọn mình hết sao?"

Hạ Tri Nam gật đầu, đưa vào tay chúng từng viên một.

"Ăn đi, ngon lắm." Cậu bé cười giục.

Những đứa trẻ đó nâng viên kẹo trên lòng bàn tay, ngắm nghía dưới ánh nắng mặt trời một lúc lâu mới lưu luyến bóc giấy gói.

Nhưng không phải tất cả kẹo đều được bóc ra.

Chúng chỉ bóc ra vài viên, sau khi cắn vụn thì chia cho hai ba người cùng ăn, số còn lại thì cất đi.

"Trưởng làng và những người khác vẫn chưa ăn."

Hạ Tri Bắc thấy vậy, nhớ lại trước kia khi mình còn ở trại trẻ mồ côi cũng từng chia kẹo ăn cùng những đứa trẻ khác.

Cậu bé suy nghĩ một chút, chỉ vào Tiêu Hòa đang đứng bàn bạc công việc quay quảng cáo với đạo diễn, vẻ mặt rất nghiêm túc:

"Các bạn thấy chị kia không? Chị ấy nói chỉ cần đợi quay xong quảng cáo, sẽ có rất nhiều người gửi đồ đến, sau này các bạn không phải vất vả như vậy nữa."

Tất cả bọn trẻ đều nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Hòa, lập tức kinh hô lên.

"Chị ấy đẹp quá! Đẹp hơn tất cả những người mình từng gặp!"

Nghe vậy, hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự hào.

"Chị ấy là mẹ của các bạn sao?" Đám trẻ tò mò hỏi.

Hạ Tri Bắc lắc đầu: "Chị ấy còn tốt hơn cả mẹ. Ngoài chị ấy ra, chúng tôi còn có anh trai, có chú dì. Vì vậy, dù không có mẹ cũng không sao."

Bọn trẻ càng nhìn chúng với ánh mắt ngưỡng mộ.

Lúc này, một cô bé mười mấy tuổi đi tới hỏi: "Những gì hai bạn vừa nói đều là thật sao?"

Hạ Tri Bắc gật đầu khẳng định.

"Tất nhiên, chị ấy chưa bao giờ lừa người khác."

"Sau khi quay xong quảng cáo, sẽ có người gửi quần áo và gạo đến chứ?"

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam nhìn nhau, nói chắc chắn.

"Có!"

"Vậy có gửi bánh ngọt không?"

"Có!"

Nghe vậy, bọn trẻ đều phấn khích.

"Có bánh ngọt!"

"Quay xong là có ngay!"

......

Bọn trẻ thì thầm bàn tán, không biết đang bàn bạc điều gì, sau đó đột nhiên chạy lại chỗ ê-kíp, bắt đầu tích cực giúp đỡ.

Nếu thấy đoàn làm phim cần gì, chúng sẽ ra mặt hỗ trợ, đạo cụ không đủ, chúng sẽ nhanh chóng chạy về nhà mang đến rất nhiều thứ lặt vặt.

Mồ hôi trên trán chúng lóng lánh, nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ.

Bọn trẻ dường như còn mong muốn quảng cáo được quay xong sớm hơn cả đoàn làm phim.

Tiêu Hòa tuy có chút nghi hoặc nhưng nhìn thấy những khuôn mặt nhỏ nhắn háo hức đó, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối.

Với sự giúp đỡ của bọn trẻ, nhiệm vụ quay quảng cáo dự kiến một tuần đã kết thúc chỉ trong vòng hai ngày.

Quay xong cảnh quay cuối cùng, đoàn làm phim bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tiêu Hòa đang giúp sắp xếp đạo cụ quay phim, thấy mấy đứa trẻ trong làng rụt rè đi vào.

"Chị ơi, quảng cáo của các chị quay xong chưa ạ?"

Cô gật đầu.

"Quay xong rồi."

Theo kế hoạch, ngày mai họ sẽ rời đi.

Đợi quay xong phần còn lại, quảng cáo có thể được phát sóng sớm.

Sau khi xem xét tình hình của làng trẻ mồ côi, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều vô thức tăng tốc độ, hy vọng có thể giúp đỡ những đứa trẻ này sớm hơn.

Nhận được câu trả lời này, bọn trẻ rất vui mừng.

"Tuyệt quá!"

"Cuối cùng cũng kịp rồi! Chúng ta mau đi xem nào!"

"Biết đâu đã đến rồi!"

Chúng vừa nói vừa phấn khích, vội vàng chạy ra đầu làng, vừa chạy vừa hét:

"Quảng cáo quay xong rồi! Quay xong rồi!"

Theo tiếng hét của chúng, mấy đứa trẻ lần lượt đi ra từ những ngôi nhà hai bên, trên mặt mang theo nụ cười phấn khích và mong đợi, cũng lần lượt chạy ra ngoài.

Tiêu Hòa thấy khó hiểu, phát hiện những người khác trong đoàn làm phim cũng đi theo.

"Chuyện gì vậy? Chúng định đi đâu?"

"Hình như tất cả bọn trẻ đều ra ngoài, nói là đi đón quà... Hôm nay có người gửi đồ đến sao?"

Mọi người nhìn nhau.

Làng trẻ mồ côi nằm ở vùng hẻo lánh, bình thường hầu như không có người ngoài đến thăm, càng không có dịch vụ chuyển phát nhanh, quà ở đâu ra?

"Đi xem là biết ngay." Tiêu Hòa nói.

Đoàn làm phim nhanh chóng đi theo, không bao lâu đã đi đến đầu làng trẻ mồ côi.

Tất cả bọn trẻ trong làng đều tập trung ở đây, chúng ngồi hoặc đứng, mắt dõi nhìn về phía xa xa, như đang chờ đợi điều gì đó.

Tiêu Hòa nhìn theo hướng mắt chúng.

Trên đường một mảnh hoang vu, không có gì cả.

Nhưng trên khuôn mặt mỗi đứa trẻ đều nở nụ cười, dường như chắc chắn rằng lát nữa nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

"Các em đang chờ gì vậy?" Tiêu Hòa nghi hoặc hỏi.