Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 381




Tiêu Hòa: "Không phải chơi sao?"

Với cô mà nói, cường độ huấn luyện như vậy quả thực cũng giống như đang chơi chơi.

Hai đứa trẻ nghe mà mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Ôn Khả Khả vội vàng nhích lại gần, nhỏ giọng nói: "Hai đứa bị đội trưởng lừa rồi, chúng ta không phải đi chơi, mà là đi huấn luyện, còn khổ hơn cả huấn luyện quân sự, hai đứa biết huấn luyện là gì không? Phải chạy bộ đấy!"

Hạ Tri Nam nghiêng đầu.

"Chạy bộ mệt lắm ạ?"

Ôn Khả Khả trợn mắt: "Các em nhỏ, lát nữa các em sẽ biết ngay thôi."

Nói xong, chiếc xe dừng lại trước công viên quen thuộc.

Nhìn thấy cổng lớn, biểu cảm của Ôn Khả Khả và Triều Nhan lại đau khổ thêm vài phần.

Hai anh em không biết sự lợi hại trong đó, đeo cặp sách hớn hở đi vào, vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh.

Huấn luyện gì chứ?

Nơi này rõ ràng còn đẹp hơn cả công viên bọn nó từng thấy trước đây!

Hai đứa trẻ nghĩ trong lòng.

Nhưng chẳng bao lâu, Tiêu Hòa đi trước rẽ ngoặt, cảnh tượng trước mắt dần trở nên bất thường.

Con đường nhỏ lát đá cuội vốn là nơi lý tưởng để tản bộ ngắm cảnh, bây giờ lại được lắp đặt đồng hồ bấm giờ chạy bộ.

Hồ nhân tạo xinh đẹp, theo lý mà nói thì phải trồng đầy hoa sen, đợi đến mùa hè là có thể ngắm cảnh sen nở đầy hồ, bây giờ lại trở thành đường bơi, còn có dây thừng treo ngang qua toàn bộ mặt hồ.

Còn xung quanh hồ là một đường chạy vượt chướng ngại vật dài đến cả nghìn mét, vô cùng hùng vĩ.

Những nghệ sĩ khác dưới trướng Tiêu Hòa cũng đã đến, bọn họ cũng giống như Ôn Khả Khả và Triều Nhan, đều đang đeo mặt nạ đau khổ đứng bên đường chạy.

Lúc cả bọn nhìn thấy Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam mang theo nụ cười ngây thơ trong sáng đi vào, không nhịn được trợn mắt.

"Đội trưởng, chị tàn nhẫn quá rồi!"

"Bọn nó chỉ là trẻ con thôi!"

Tiêu Hòa hờ hững liếc mắt nhìn: "Tôi sẽ thiết kế lại chương trình huấn luyện cho bọn trẻ, các cô cậu cứ huấn luyện như bình thường,."

Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức hành động, mặc áo bảo hộ và đeo tạ, lần lượt bước vào đường chạy vượt chướng ngại vật.

Hai anh em tò mò quan sát, một lúc sau, thấy mọi người rõ ràng đã lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không dừng lại, ngược lại còn căng thẳng bắt đầu nhìn xung quanh.

Giống như đang lo lắng điều gì đó đột nhiên xuất hiện.

"Anh ơi, chúng ta cũng phải giống như các anh chị ấy sao?" Hạ Tri Nam nhỏ giọng hỏi.

Hạ Tri Bắc nhìn mấy người kia đã kiệt sức, an ủi em trai: "Sẽ không đâu, chúng ta là trẻ con, ngược đãi trẻ em là phạm pháp."

Lúc này, Tiêu Hòa vẫy tay, gọi hai đứa trẻ lại.

"Trước khi bắt đầu, chị muốn hỏi hai đứa một câu."

Hai đứa trẻ nghi hoặc nhìn cô.

Tiêu Hòa: "Các em đã từng thấy hamster chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy thì tốt." Tiêu Hòa yên tâm, lại hỏi: "Vậy các em đã từng thấy con hamster nào cao hơn con người chưa?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt đứa trẻ tắt ngúm.

"Trên đời có con hamster to như vậy sao?"

Tiêu Hòa gật đầu: "Lát nữa chị sẽ dẫn các em đi xem một con hamster rất to, nó sống trong công viên này, trông thì có vẻ đáng sợ nhưng mấy đứa đừng lo, nó rất hiền, rất đáng yêu, sẽ không làm hại các em, mà còn bảo vệ an toàn cho các em nữa."

Cô dịu giọng, kiên nhẫn dỗ dành hai đứa trẻ.

Hoắc An và những người khác đang chạy bộ thấy vậy, trợn to mắt kinh ngạc, trong lòng chua xót.

"Đội trưởng, lúc trước khi chị dẫn em đi gặp Tiểu Quai, chị không hề chuẩn bị tâm lý cho em."

"Lần đầu tiên gặp Tiểu Quai, nếu được đối xử như vậy thì em cũng không đến nỗi bị dọa cho mất hồn."

Tiêu Hòa liếc nhìn bọn họ.

"Các cậu là trẻ con sao?"

Nghe vậy, mấy người hừ hừ hai tiếng, làm trò con bò chạy quanh bọn họ hai vòng, cuối cùng mới chịu rời đi.

Tiêu Hòa nhìn hai đứa trẻ đeo cặp sách.

"Chuẩn bị xong chưa? Chị dẫn các em qua đó nhé."

Trước đó Tiêu Hòa đã thả Tiểu Quai ra trước, còn đặc biệt dặn dò nó, lần này không giống như trước, phải tỏ ra mặt dễ thương hiền lành nhất, không được dọa trẻ con.

Vì vậy, khi Tiêu Hòa dẫn hai đứa trẻ đi tới dưới gốc cây liễu, chúng nhìn thấy một con chuột lang khổng lồ đang đội vòng hoa.

Trên đầu nó đội vòng hoa làm bằng hoa dại, trên cổ cũng quấn một cành liễu, để không dọa bọn trẻ, ngay cả trên đôi tai nhọn hoắt cũng được điểm xuyết những cánh hoa tinh xảo.

Vừa nhìn thấy Tiêu Hòa đi tới, Tiểu Quai đã thân thiện nhe răng cười rạng rỡ.

Có thể thấy nó đã rất cố gắng để trở nên "hiền lành", nhưng điều kiện ngoại hình thực sự không cho phép, đặc biệt là khi nó nhe răng, mở to cái miệng rộng như chậu máu, hai chiếc răng cửa sắc nhọn lộ ra, ánh lên hàn quang, dưới ánh mặt trời cũng có thể cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua.

Nếu không làm gì thì không sao, chứ càng làm càng thêm kinh hoàng.

Tiêu Hòa nhìn con vật trước mắt:...

Cảm ơn nhé.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy răng của nó, Hạ Tri Nam lập tức tái mặt, hoảng sợ c.h.ế.t lặng, toàn thân cứng đờ, sợ đến mức quên cả hét lên và chạy trốn.

Tiêu Hòa thấy vậy thì định giải thích, nhưng lại phát hiện anh trai Hạ Tri Bắc không có phản ứng gì.

Ngoài việc lúc đầu có chút ngạc nhiên ra thì cậu bé đã nhanh chóng thích nghi, đang tò mò quan sát con hamster trước mặt, dường như không hề sợ hãi.

Trong hai anh em, rõ ràng cậu bé mới là người nhát gan.

Chỉ thấy Hạ Tri Bắc nắm tay em trai, nhẹ nhàng vỗ về.

"Tiểu Nam, đừng sợ, nó là một con hamster tốt."

Em trai vẫn sợ đến mức hai chân run rẩy, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Hạ Tri Bắc lại nói: "Đừng sợ, chính nó đã cứu anh khỏi nhà của kẻ xấu, nó sẽ không làm hại chúng ta."

Tiêu Hòa nghe vậy thì ngạc nhiên: "Sao em biết?"

Hạ Tri Bắc gật đầu: "Hôm đó chị dẫn em ra ngoài, lúc em mở mắt đã nhìn thấy nó."

Một bóng đen khổng lồ vụt qua.

Mặc dù chỉ trong chưa đầy một giây, nhưng cậu bé vẫn nhìn thấy.

Chỉ là lúc đó, cậu bé còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ lại là thật!

"Là con hamster này và chị đã cứu em."

Nghe lời anh trai nói, Hạ Tri Nam mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng dám nhìn kỹ con vật trước mặt.

"Anh được con hamster này cứu sao?"

Tiểu Quai lắc lắc đuôi, những cánh hoa trên người rơi xuống đất, bay vào người đứa trẻ.

Hai đứa không còn căng thẳng nữa, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Tiếng cười từ xa truyền đến.

Mấy người khác đang tập luyện đều nhìn qua đó với ánh mắt ngưỡng mộ.

"Đãi ngộ tốt như vậy là thật sao?"

Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục.

Khi Tiểu Quai cõng hai đứa trẻ chạy tới, tiếng cười nói không ngừng vang lên, những người khác đã đổ mồ hôi đầm đìa, ngưỡng mộ nhìn theo bọn họ.

Không chỉ cách gặp gỡ Tiểu Quai khác biệt, mà ngay cả đãi ngộ huấn luyện cũng khác.

Cường độ huấn luyện của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam rõ ràng được giảm đi rất nhiều.

Lúc chuẩn bị, Tiêu Hòa có lấy ra một bộ đồ tập mini mặc vào người hai đứa trẻ, dưới ánh nắng mặt trời trông chúng tràn đầy sức sống.