Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 380




"Cô ấy là người nhận nuôi hai cậu sao?"

"Mẹ của hai cậu đẹp quá, còn mua nhiều đồ chơi cho tụi mình nữa! Ngưỡng mộ hai cậu quá đi!"

Trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em, nhưng số trẻ được nhận nuôi không nhiều, cho dù có được nhận nuôi thật thì cũng có khả năng bị trả về như Hạ Tri Bắc.

Có thể tiếp tục ở lại gia đình mới đã là rất may mắn rồi, người đưa bọn nhỏ về cô nhi viện thăm nom như Tiêu Hòa thì lại càng hiếm.

Huống hồ còn tặng nhiều đồ như vậy.

Mấy đứa trẻ đều rất ngưỡng mộ.

Hạ Tri Bắc mặt đỏ bừng, gật đầu lia lịa.

"Chị ấy thực sự là một người tốt!"

Còn Hạ Tri Nam thì đứng bên cạnh, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của những đứa trẻ khác, nhỏ giọng nói: "Chị ấy không phải mẹ của bọn mình đâu..."

Mọi người vẫn đang liên tục chuyển đồ vào bên trong.

Tiêu Hòa nhìn ngắm cô nhi viện cũ kỹ trước mắt, đang tính toán tìm cơ hội cải tạo lại cô nhi viện thì bất ngờ có người kéo áo cô.

Cúi đầu xuống, không biết Hạ Tri Nam đã quay lại từ lúc nào.

Có thể thấy cậu bé đã cố gắng để tỏ ra nghiêm túc và không quan tâm, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia khao khát.

"Trước đây chị nói sẽ nhận nuôi chúng em, có phải thật không?" Cậu bé ngẩng đầu hỏi Tiêu Hòa.

"Thật."

Nhận được câu trả lời này, Hạ Tri Nam như hạ quyết tâm, kiên định nói: "Em muốn kiếm thật nhiều tiền, sau này giống như chị, có thể làm được nhiều việc."

Cậu bé có rất nhiều chuyện muốn làm.

Muốn chữa bệnh cho anh trai, muốn cho những đứa trẻ trong cô nhi viện có cuộc sống tốt hơn, thế nhưng tất cả những điều này đều cần tiền.

Chỉ cần trở thành một người lớn như Tiêu Hòa, muốn làm gì cũng đều có năng lực để làm.

"Nếu em trở thành minh tinh nổi tiếng, sau này có kiếm được nhiều tiền không?" Cậu bé lại hỏi.

Tiêu Hòa cúi đầu nhìn cậu bé, nở nụ cười, giọng điệu chắc chắn.

"Toàn bộ giới giải trí, không có người nào mà chị không thể nâng đỡ cho nổi tiếng."

Nghe vậy, trong mắt Hạ Tri Nam bùng lên ngọn lửa quyết tâm, gật đầu.

"Được."

Hạ Tri Bắc nhìn thấy động tác của em trai, cũng vội vàng giơ tay lên, sốt ruột nói: "Vậy em cũng muốn làm minh tinh!"

Hai đứa trẻ phấn khích nói.

Sau đó Tiêu Hòa lại giúp cô nhi viện sắp xếp lại bàn ghế và giường mới, làm xong hết thì đi tạm biệt viện trưởng.

Lúc ra ngoài, cô thấy Hạ Tri Nam đang đứng trên cầu trượt, vung cao thanh kiếm đồ chơi trong tay, nói lời tuyên thệ đầy tham vọng với những đứa trẻ khác.

"Đợi đến khi mình trở thành minh tinh nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền, mình sẽ xây một cô nhi viện lớn hơn, mọi người đều có thể mặc quần áo mới, được ăn đồ ăn vặt!"

Những đứa trẻ xung quanh lập tức phát ra một tràng reo hò.

Cô giáo thấy vậy, có chút đau đầu che mặt lại.

"Nhìn thằng bé kìa, lúc lên chương trình ngoan biết bao nhiêu, bây giờ lại trở về như trước rồi."

Tiêu Hòa nhìn hai đứa trẻ được mọi người vây quanh, một đứa thì nhút nhát, một đứa thì hoạt bát.

"Tôi lại thấy như vậy cũng tốt."

Trẻ con thì phải có dáng vẻ của trẻ con.

Chỉ cần không nghịch ngợm là được.

Tặng xong đồ, Tiêu Hòa bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ký hợp đồng cho mình và hai đứa trẻ.

Đội ngũ luật sư của công ty vẫn luôn tận lực, dưới sự thúc giục của tổng giám đốc, rất nhanh đã hủy bỏ quan hệ nhận nuôi trước đây của hai đứa trẻ, đồng thời còn “giẫm” lên vài người nhận nuôi.

Đợi đến khi tư cách người giám hộ của Tiêu Hòa được thông qua, cô đưa giấy tờ đã ký cho anh Kiếm.

"Em không phải đã trở thành người giám hộ của bọn chúng rồi sao? Còn phải ký hợp đồng người đại diện nữa à?" Anh Kiếm kinh ngạc.

Chỉ cần có được quyền giám hộ, cô có thể thay mặt xử lý sinh hoạt, tình hình tài sản của hai đứa trẻ, giống như Thi Ánh Đan trước đây.

Hoàn toàn không cần ký hợp đồng người đại diện.

Nhưng Tiêu Hòa lại làm mọi mặt, không bỏ sót một điều nào, thậm chí còn giải thích rất chi tiết từng điều khoản trên đó cho hai đứa trẻ, hoàn toàn coi chúng như những nghệ sĩ bình thường.

"Công là công, tư là tư, hơn nữa so với người giám hộ, em vẫn quen thuộc với thân phận người đại diện hơn."

Cô không biết nuôi dạy trẻ con, nhưng lại biết quản lý nghệ sĩ.

Cũng không chênh lệch lắm nhỉ?

Anh Kiếm nhận lấy hợp đồng: "Vậy bây giờ em định cho bọn chúng đi tham gia chương trình sao? Anh đây có không ít lời mời."

Vì hành động của Thi Ánh Đan, Món Quà Của Thượng Đế gần đây đang tạm dừng ghi hình, những hoạt động khác mà cô ta nhận trước đó cũng phần lớn đều bị hủy bỏ.

Hai đứa trẻ trước đây khi tham gia chương trình đã rất nổi tiếng, sau này sự việc sinh đôi bị bại lộ, độ nổi tiếng lại lên một tầm cao mới.

Từ ngày đó trở đi, có rất nhiều chương trình liên tục hỏi thăm, muốn mời hai đứa trẻ tham gia.

Đây chính là cơ hội tốt.

"Không đi." Tiêu Hòa nói.

"Không đi? Vậy em định để bọn chúng làm gì?" Anh Kiếm nghĩ đến những tình huống trước đây, trợn to mắt nói: "Đừng nói là bọn chúng cũng phải huấn luyện nha?"

Trẻ con cũng phải huấn luyện?

Còn là người không?

Tiêu Hòa: "Em muốn cho bọn chúng đi học."

Vì Thi Ánh Đan, hai đứa trẻ này đã nửa năm không đi học rồi.

Nghe vậy, anh Kiếm thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tiêu Hòa không tàn nhẫn như anh ta nghĩ.

Nhưng lại nghe cô bổ sung một câu: "Trong thời gian đi học thì tranh thủ rèn luyện."

"... Em là ác quỷ sao?"

Tiêu Hòa có kế hoạch huấn luyện cho hai đứa trẻ.

Anh trai Hạ Tri Bắc từ nhỏ sức khỏe yếu ơys, ngoài việc cần điều trị, thì thiếu rèn luyện cũng là vấn đề lớn.

Em trai Hạ Tri Nam nền tảng tốt, nhưng nửa năm nay đều bị chính bản thân phá hỏng, cần phải từ từ bù đắp lại, sau đó thông qua vận động để cường tráng thể chất.

Nhìn như vậy, việc huấn luyện của hai đứa trẻ là không thể chậm trễ.

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đưa bọn chúng lên đường.

Hai đứa trẻ vừa nghe nói sẽ đi ngoại ô, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhét đồ chơi và đồ ăn vặt vào cặp sách, đội mũ che nắng, ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Suốt dọc đường đều vô cùng phấn khích, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chúng ta đi cắm trại sao ạ? Hay là đi dã ngoại?"

Trên xe còn có Ôn Khả Khả và Triều Nhan, hai người nhíu mày, vẻ mặt kháng cự.

"Nếu đi dã ngoại thì tốt rồi."

Ôn Khả Khả nhìn hai đứa trẻ đang hào hứng, cảm thấy có chút không ổn: "Đội trưởng đã nói gì với hai đứa thế?"

Hạ Tri Bắc: "Chị nói đưa bọn em đi ngoại ô chơi."

"Chơi á???"

Ôn Khả Khả cao giọng.

Nhớ lại toàn bộ quá trình huấn luyện trước đây, có điểm nào giống như đang chơi không?

Lúc này, biểu cảm trên mặt Triều Nhan cũng có chút phức tạp, nhìn Tiêu Hòa đang lái xe, mặt không đổi sắc.

"Đội trưởng, chị..."

Thậm chí cả trẻ con cũng không tha?