Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 379




Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn reo lên.

"Tổng giám đốc, Tiêu Hòa muốn gặp ngài."

Động tác lau nước mắt của ông ta dừng lại, cảm thấy chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Mỗi lần Tiêu Hòa đến tìm ông ta, đều sẽ mang đến một đống rắc rối.

"Cứ nói tôi không có ở đây." Ông ta vội nói.

Phát trực tiếp vẫn chưa xem xong, không có thời gian gặp Tiêu Hòa.

Lúc này, trợ lý lại nói: "Tiêu Hòa nói cô ấy còn dẫn theo hai anh em Hạ Tri Bắc, Hạ Tri Nam, muốn tìm ngài giải quyết chút việc."

Nghe vậy, tổng giám đốc nhìn hai đứa trẻ trên màn hình, lập tức đổi giọng.

"Cho họ vào đi."

Nói xong, nhanh chóng tắt video phát trực tiếp, dọn dẹp bàn làm việc sạch sẽ, lau khô nước mắt ở khóe mắt, không để lại một chút dấu vết.

Ngay sau đó, cửa phòng làm việc được mở ra.

Tiêu Hòa bước vào, nhìn mặt tổng giám đốc thấy khóe mắt ông ta đỏ hoe.

"Tổng giám đốc, vừa nãy ngài khóc sao?"

Không ngờ bị nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, tổng giám đốc suýt chút nữa không nhịn được, phải dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm để giữ biểu cảm.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"À, là về hai đứa trẻ."

Nói xong, Tiêu Hòa vẫy tay ra hiệu bên ngoài, gọi hai anh em vào.

Những người vừa nãy còn ở trong video, lúc này đột nhiên xuất hiện trước mắt, nắm tay nhau, khuôn mặt giống hệt nhau tạo thành cú đánh chí mạng gấp đôi, anh trai yếu ớt, em trai thì bướng bỉnh.

Nội tâm tổng giám đốc dâng lên tình yêu thương của người cha, cố nhịn xúc động mới không lập tức đứng dậy xông tới ôm bọn nhỏ.

Tiêu Hòa giải thích: "Trước đây Thi Ánh Đan đã giúp Hạ Tri Nam nhận rất nhiều công việc, một phần tiền đặt cọc đã bị cô ta lấy mất, tôi muốn lấy lại thù lao của đứa trẻ, trả lại cho chúng."

Tổng giám đốc nhíu mày.

"Loại chuyện này nên đi tìm cảnh sát, tìm tôi làm gì? Đội ngũ luật sư của Giải Trí Lam Tinh chỉ làm việc cho nghệ sĩ của công ty."

Tiêu Hòa: "Không phải ngài vẫn luôn rất giỏi cướp tiền từ tay người khác sao?"

Đó là nghề chính của ông ta.

Mỗi lần ra tay đều có thể thu hoạch đầy đủ.

Nghe vậy, tổng giám đốc không hài lòng liếc cô một cái, mặt lạnh trả lời: "Không được, không có tiền lệ này."

Nói xong nhấn điện thoại nội bộ trên bàn, chuẩn bị đuổi ba người đi, thái độ cương trực.

Tiêu Hòa không vội không vàng, ra hiệu cho hai đứa trẻ.

Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam lập tức phản ứng lại, đột nhiên xông tới, mỗi đứa ôm một bên đùi tổng giám đốc, ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh nhìn ông ta.

"Chú ơi, chú có thể giúp cháu và em trai cháu không?"

"Chú ơi, thương xót chúng cháu đi."

Hai đứa trước đó có thể tung hoành ngang dọc trong chương trình tạp kỹ, việc giả vờ đáng thương càng không phải chuyện khó.

Hai đứa trẻ chớp chớp đôi mắt to tròn, không bao lâu sau nước mắt đã rơi lã chã.

Tổng giám đốc nào chịu được đòn tấn công như vậy?

Huống hồ, vừa nãy ông ta còn xem phát trực tiếp chương trình, còn vì tình cảm của hai anh em mà rơi nước mắt, trong nháy mắt tình yêu thương của người cha trỗi dậy, thậm chí còn không dám động đậy, sợ bất cẩn làm tổn thương cơ thể nhỏ bé yếu ớt của bọn trẻ.

Biểu cảm căng thẳng, giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

"Theo lý mà nói, chuyện này là do Thi Ánh Đan gây ra, Thi Ánh Đan là nghệ sĩ của công ty, chúng ta thực sự nên chịu trách nhiệm..."

Vừa nói đến đây, hai anh em kích động, mắt sáng lấp lánh.

"Chú ơi, chú đúng là người tốt!"

"Chú thật đẹp trai!"

Không lâu sau, tổng giám đốc đã lạc lối trong vô số lời khen ngợi.

"Chú sẽ liên hệ với đội ngũ luật sư của công ty, nhanh chóng đòi lại thù lao cho các cháu, còn về phía Thi Ánh Đan, làm ra chuyện như vậy, công ty cũng sẽ chấm dứt hợp đồng với cô ta."

"Chú ơi, chú chính là thiên thần phải không?"

"Cháu thích chú nhất!"

Tổng giám đốc lại bị khen đến mức mơ mơ màng màng, dứt khoát nói: "Các cháu còn yêu cầu gì nữa thì nói luôn đi."

Tiêu Hòa nhìn mà há hốc mồm.

Hai anh em này là thần sao?

Ngay cả tổng giám đốc cũng bị bọn trẻ dễ dàng chế ngự!

"Tôi còn muốn trở thành người giám hộ của Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam."

Lời này vừa nói ra, ba người kinh ngạc nhìn cô.

"Cô chắc chứ?" Tổng giám đốc ngạc nhiên hỏi.

Nhưng ánh mắt của hai anh em lại trở nên phức tạp.

Có kinh ngạc, có lo lắng nhưng cũng xen lẫn một tia vui mừng thầm kín.

Tiêu Hòa gật đầu.

"Chắc chắn."

Tổng giám đốc nghiêm túc nhìn cô một lúc, nói: "Được, tôi sẽ giúp cô xử lý."

Nói xong, thấy vẻ vui mừng của ba người mới nhanh chóng mặt lạnh bổ sung:

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là xuất phát từ góc độ của công ty, dù sao thì đây đều là rắc rối do Thi Ánh Đan gây ra, cũng có liên quan đến công ty."

Tiêu Hòa cười một tiếng, không vạch trần lời nói dối của ông ta.

Trước khi bọn họ vào, trợ lý đã nói sáng nay khi tin tức về cặp song sinh vừa mới xuất hiện, tổng giám đốc đã mắng mỏ suốt một buổi sáng, cách màn hình cũng mắng Thi Ánh Đan đến mức không còn ra hình người.

Nhanh chóng sắp xếp các vấn đề liên quan xong, Tiêu Hòa nộp các tài liệu cần thiết, chuẩn bị rời đi cùng hai đứa trẻ.

Vừa đi đến cửa, đột nhiên bị tổng giám đốc gọi lại.

"Đợi đã."

Ông ta nghiêm túc đi tới, như thể Tiêu Hòa nợ ông ta mấy triệu bạc.

Đi thẳng đến trước mặt hai đứa trẻ thì đưa tay vào túi sờ soạng, thế mà lại lấy ra một nắm kẹo lớn, nhét vào tay chúng.

"Chú có ít kẹo ở đây, cầm lấy ăn đi."

Hạ Tri Bắc nhìn những tờ giấy gói kẹo đủ màu sắc trong tay, kinh ngạc mở to mắt.

"Em trai, là kẹo! Từ khi đến cô nhi viện, chúng ta chưa từng được ăn kẹo!"

Câu nói này, trong nháy mắt khiến tổng giám đốc không nhịn được, khóe miệng cong lên, hốc mắt lập tức trào ra một tầng nước mắt, đợi Tiêu Hòa dẫn hai đứa trẻ rời đi, ông ta không nhịn được khóc nấc lên.

Trợ lý ở cửa thấy họ đi ra thì hỏi: "Thế nào? Mọi người giải quyết xong chuyện rồi chứ?"

Tiêu Hòa gật đầu.

"Hôm nay tổng giám đốc rất dễ nói chuyện."

Nghe vậy, trợ lý vội vàng nói: "Tốt quá, tôi sẽ đi tìm ông ấy ký tên ngay, vừa hay ở đây có hai văn bản."

Cô ấy mới đứng lên thì Tiêu Hòa đã vội cản lại: "Cô đợi thêm hai mươi phút nữa rồi hãy vào."

"Tại sao?"

"Vẫn đang khóc."

Rời khỏi công ty, Tiêu Hòa đưa hai người lên xe.

Hạ Tri Nam kéo chiếc ba lô nhỏ của mình, lén nhìn Tiêu Hòa một cái, sau đó nhắc lại chuyện cũ.

"Bọn em phải đi rồi."

Tiêu Hòa lái xe, lần này lại không hề níu kéo, chỉ nói: "Chờ một lát nữa rồi đi, chúng ta phải đến cô nhi viện Nắng Mai một chuyến trước."

Nghe vậy, sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi.

Người anh thì tái mặt.

Người em thì trực tiếp chất vấn: "Quả nhiên là chị định đưa chúng em về đó sao?!"

Cậu bé tức giận kéo ba lô của mình, trừng mắt, tuy hung dữ nhưng có vẻ như giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.

"Em biết ngay mà, chị cũng giống như bọn họ!"

Tiêu Hòa nhìn qua gương, thấy hốc mắt Hạ Tri Bắc đỏ hoe, kéo em trai không cho cậu bé nói tiếp, vẻ mặt buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn chị đã chăm sóc chúng em mấy ngày nay, chúng em sẽ về cô nhi viện."

"Chị không định đưa các em về đó." Cô giải thích.

"Nói dối!"

Hạ Tri Nam giận dỗi khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quang cảnh đường phố lướt qua nhanh như bay, có thể mơ hồ nhìn thấy hốc mắt cậu bé cũng đỏ hoe.

Xem ra bây giờ dù có giải thích thế nào, cậu bé cũng không tin.

Xe chạy một lúc trong im lặng, đến trước cửa cô nhi viện Nắng Mai.

Bầu không khí tiêu điều, cô nhi viện cô đơn đứng đó, tấm biển hiệu so với lần Tiêu Hòa đến cũng cũ kỹ hơn, lắc lư như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Hạ Tri Bắc nhảy xuống xe, nắm tay em trai đang cố tỏ ra cứng rắn, hai đứa cúi chào Tiêu Hòa, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.

"Cảm ơn chị đã đưa chúng em về."

Nói xong, kiên quyết định đi vào.

Tiêu Hòa bất lực nói: "Vậy các em vào trước đi, gọi hết những đứa trẻ khác ra cùng nhau chuyển đồ."

Vừa nói, vừa chỉ tay ra phía sau.

Nghe vậy, hai đứa cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi buồn, khó hiểu nhìn theo tay cô.

Lúc này bọn trẻ mới phát hiện, đằng sau xe của Tiêu Hòa còn có một chiếc xe tải lớn màu đỏ, đang dừng ở trước cửa cô nhi viện.

Tiêu Hòa: "Chị mua một số thứ muốn tặng cho các em nhỏ trong cô nhi viện, tiện thể đưa các em về thăm nhà. Hai đứa đã nửa năm không về rồi, các cô và các bạn đều rất nhớ hai đứa."

Vừa dứt lời, cô giáo trong cô nhi viện dẫn theo một đám trẻ đi ra từ bên trong, lập tức vây quanh hai anh em.

Cô giáo đi đến trước mặt Tiêu Hòa, vừa mừng vừa biết ơn.

"Cô đã giúp đỡ hai đứa trẻ rất nhiều, bây giờ còn tặng quà nữa, tốn kém quá rồi."

Trên xe toàn bộ là những thứ mà Tiêu Hòa đã mua trong mấy ngày nay, có quần áo, sách vở, đồ ăn vặt cho trẻ em, toàn bộ đồ dùng dạy học, còn có một số thứ mua cho các cô giáo.

Tất cả mọi thứ, chất đầy cả một xe.

"Không có gì, đồ đạc trong cô nhi viện cũng nên đổi mới rồi."

Trong lúc cô đang nói thì phát hiện một vài đứa trẻ đã kích động chạy tới, đang tò mò nhìn những món đồ chơi trên xe.

Cô cầm một quả bóng da đưa cho chúng, cười nói: "Đây là quà tặng cho các em, giúp chị mang vào nhé, được không?"

Dứt lời, bọn trẻ nhanh chóng hành động.

Có đứa ôm đồ chơi, có đứa cầm quần áo, đứa nào đứa này hớn hở mang đồ vào bên trong, trên mặt nở nụ cười tươi rói, vui hơn cả ngày Tết.

Có mấy đứa trẻ nhìn hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam với vẻ mặt ngưỡng mộ.