Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 368




Lúc lên chương trình, vì để phối hợp diễn xuất, cậu bé không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng ăn, sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra.

Cậu bé không được phép tăng cân.

Một khi tăng cân, anh trai sẽ không thể rời khỏi tầng hầm.

"Tiểu Nam nói, trở thành minh tinh là có thể kiếm được rất nhiều tiền, bọn em nhất định phải thể hiện tốt trên chương trình này, làm cho mẹ vui, chỉ cần mẹ kiếm được tiền thì sẽ đưa em đi khám bệnh."

Nói đến đây, biểu cảm của Hạ Tri Bắc trở nên ảm đạm.

Bởi vì trong buổi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện hôm qua, Thi Ánh Đan đã nói rõ sẽ không giúp cậu bé chữa bệnh.

Hy vọng của bọn họ lại tan thành mây khói.

Nhưng cậu bé chỉ có thể giả vờ không biết, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Lần này không thể bị đuổi đi nữa.

Cậu bé biết cảm giác bị bỏ rơi, rất khó chịu.

Hôm qua khi kể chuyện này cho em trai, giọng điệu của cậu bé rất kiên định: "Chỉ cần em giúp mẹ kiếm thật nhiều tiền, mẹ nhất định sẽ giúp anh chữa bệnh, nhất định!"

Vì vậy sáng nay, cậu bé lại hớn hở đi ghi hình.

Tiêu Hòa nghe những lời và hành động này, rất khó tưởng tượng nó xuất phát từ một đứa trẻ chín tuổi.

Rõ ràng là độ tuổi nên vô tư hồn nhiên, nhưng lại bị cuộc sống thúc ép phải nhanh chóng trưởng thành.

Rõ ràng là em trai nhưng lại chăm sóc anh trai chu đáo.

"Chị có nói với người khác không?" Hạ Tri Bắc đột nhiên căng thẳng hỏi.

Tiêu Hòa: "Chị đang cân nhắc."

Hai người dùng chung một thân phận, một người đi dưới ánh mặt trời thì chắc chắn sẽ có một người khác phải trốn trong tầng hầm tối tăm này.

Những ngày như thế này, bọn họ có thể sống được bao lâu?

Chẳng lẽ muốn cả đời đều như vậy sao?

Hơn nữa, Thi Ánh Đan căn bản không có ý định giúp đứa trẻ chữa bệnh, nhưng cô ta lại coi trọng lợi ích trước mắt, không chịu trả người về cô nhi viện.

Nhìn vào lịch trình hoạt động mà cô ta đưa ra hôm nay, nếu không vắt kiệt giá trị của Hạ Tri Nam, sẽ không chịu buông tha.

"Em muốn rời khỏi đây không?" Tiêu Hòa hỏi thẳng.

Nếu cậu bé đồng ý, cô có nhiều cách để giúp cậu bé rời đi, mọi chuyện đều không ai hay biết, thậm chí ngay cả Thi Ánh Đan cũng không phát hiện ra.

"Không muốn."

Nhưng Hạ Tri Bắc lại lắc đầu từ chối: "Em muốn ở cùng em trai."

"Cho dù mãi mãi chỉ có thể trốn trong tầng hầm này, chỉ cần ra ngoài thì chỉ có thể lấy thân phận của Hạ Tri Nam, em cũng đồng ý sao?"

Hạ Tri Bắc suy nghĩ một lúc, dường như đang cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Cũng không biết cậu bé có thực sự hiểu không, nhưng vẫn kiên định gật đầu.

"Em đồng ý."

Nói xong, cậu bé tiến lên đẩy Tiêu Hòa ra một bên: "Chị, sau này chị đừng đến tìm em nữa, nếu Tiểu Nam phát hiện, em ấy sẽ không vui, Tiểu Nam không thích chị."

"Tại sao?"

Hạ Tri Bắc: "Em ấy nói chị quá thông minh, không dễ lừa như người trước, bảo em tránh xa chị, nếu không sẽ bị phát hiện."

"Cho nên mấy lần em xuất hiện đều trốn tránh chị?"

Hạ Tri Bắc gật đầu.

Sự thật chứng minh, lo lắng của em trai là đúng.

Bọn họ đã lừa Thi Ánh Đan suốt nửa năm mà không bị phát hiện, nhưng trước mặt Tiêu Hòa chưa đến một tuần đã lộ tẩy.

Nếu em trai phát hiện Tiêu Hòa đã tìm được nơi này, nhất định sẽ rất lo lắng.

Trong cuộc đời của Tiêu Hòa, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực.

Nếu người trước mặt đổi thành Hoắc An hoặc Từ Nhất Chu, thậm chí là Ôn Khả Khả, nếu đối phương không nghe lời, cô sẽ trực tiếp dùng vũ lực trấn áp hoặc đánh ngất rồi mang đi.

Nhưng người trước mặt lại là một đứa trẻ.

Cơ thể gầy yếu đầy xương xẩu, chiếc áo phông mặc trên người rộng thùng thình, dường như chỉ cần cô dùng một chút sức là có thể bẻ gãy cậu bé.

Rõ ràng là yếu ớt như vậy nhưng lại sở hữu một quyết tâm và ý chí kiên cường khiến người ta kinh ngạc, làm cho Tiêu Hòa không nhịn được muốn cẩn thận bảo vệ cậu bé, ngay cả động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

Cứ như vậy, bị cậu bé đẩy ra khỏi tầng hầm.

"Chị, đợi đến ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại."

Đợi đến ngày mai, cậu bé sẽ đổi chỗ với Hạ Tri Nam, có thể dùng thân phận của em trai để rời khỏi tầng hầm này.

Tiêu Hòa nghe vậy, trong lòng không hề cảm thấy an ủi, ngược lại còn nặng nề khó chịu.

Nhưng Hạ Tri Bắc lại cười với cô, làn da trắng bệch dưới ánh nắng mặt trời trở nên trong trẻo tươi đẹp, sau đó hai tay kéo hai bên cánh cửa gỗ "Ầm" một tiếng, đóng sầm cửa tầng hầm lại.

Ánh nắng bị cánh cửa gỗ ngăn cách, bóng tối một lần nữa bao trùm cậu bé.

Cậu bé dường như đã quen với cuộc sống này, trở về góc ngồi xuống, yên lặng chờ đợi một ngày dài trôi qua.

Tiêu Hòa đứng ở cửa tầng hầm, nhiều lần muốn mở cửa nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Hai đứa trẻ này có một quyết tâm kiên định hơn người thường, nếu không phải do chính bọn nó chủ động thì không ai có thể lay chuyển được suy nghĩ của bọn nó.

Cô do dự một lúc, nhận được tin ê-kíp chương trình sắp quay lại, cuối cùng mới quay người rời đi.

Muốn huấn luyện đội viên, huấn luyện nghệ sĩ, cô có hàng trăm phương pháp, nhưng đối mặt với một đứa trẻ, đặc biệt là một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, Tiêu Hòa lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thi, Tiêu Hòa đến hiệu sách mua vài cuốn sách.

Cho dù là học vẹt, học trước quên sau, chỉ cần có tác dụng là được.

Lúc Hoắc An và Từ Nhất Chu bước vào văn phòng, Tiêu Hòa đang chăm chú nghiên cứu nội dung trên sách.

Bình thường vẫn thường thấy Tiêu Hòa rèn luyện thể lực, đây là lần đầu tiên thấy cô nghiêm túc đọc sách như vậy, hơn nữa tên những cuốn sách này đều rất kỳ lạ.

[Dạy bạn cách hiểu được logic hành vi của trẻ em]

[Nên dạy trẻ như thế nào?]

[Làm bạn của trẻ, đừng làm kẻ thù]

......

Tất cả đều là những cuốn sách liên quan đến trẻ em, ít nhất cũng có hơn mười cuốn.

Tiêu Hòa vừa đọc vừa ghi chép, thái độ nghiêm túc hơn cả chuẩn bị thi đại học.

[Điều thứ nhất, trẻ em từ 5-12 tuổi có sự tò mò mãnh liệt đối với đồ chơi và thức ăn, nếu cha mẹ một mực ngăn cấm, có thể sẽ khiến trẻ sinh ra tâm lý phản kháng, phải học cách hướng dẫn.]

Sự tò mò mãnh liệt?

Hạ Tri Bắc có thể ngồi cả ngày trong tầng hầm tối tăm, cho dù cô có để cậu bé rời đi, cậu bé cũng không đồng ý.

Còn Hạ Tri Nam, để bản thân và anh trai giống nhau, căn bản không dám ăn nhiều.

So với những gì viết trong sách thì có chút khác biệt.

Đang suy nghĩ thì Từ Nhất Chu đột nhiên lại gần, trông mong dò hỏi: "Đội trưởng, chị có đồ ăn vặt không? Em đói bụng rồi."

Tiêu Hòa mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, nhìn ngôi sao điện ảnh mới nổi hơn hai mươi tuổi trước mắt, lại liếc nhìn nội dung trên sách.