Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 338




Tìm tới tìm lui nhưng không thấy bóng dáng Triều Nhan.

Ông Khổng ngẩn người.

Chắc chắn là ở trên xe thứ hai!

Ông ta vội vàng đi tới, một lần nữa nở nụ cười mở cửa xe.

"Chào..."

Chữ "mừng" còn chưa kịp nói ra, một con ch.ó sói màu xám đột ngột từ trong xe lao ra, khí thế hung dữ khiến ông Khổng sắc mặt đại biến, nhanh chóng lùi lại, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

"Đây là cái gì vậy?!" Ông ta kinh hô một tiếng.

Lúc này, trong xe mới truyền đến một giọng nói lười biếng giống như vừa mới ngủ dậy.

"William, chúng ta đến rồi à?"

Vừa dứt lời, Tiêu Hòa đi dép tổ ong, mặc quần đùi đi biển bước ra, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, tháo kính râm xuống, trực tiếp viết hai chữ "nghỉ dưỡng" lên mặt.

Nhìn thấy ông Khổng, cười cười.

"Ông Khổng còn đích thân ra đón ư?"

Ông Khổng liên tục bị dọa, nụ cười trên mặt đã biến mất từ lâu, vội vàng bò dậy, kiểm tra cả hai chiếc xe từ trong ra ngoài.

"Triều Nhan đâu? Triều Nhan sao không đến?"

Tiêu Hòa nói: "Cô ấy vẫn đang chuẩn bị thi, tôi dẫn những nghệ sĩ khác dưới trướng đến."

Nghe vậy, ông Khổng trợn tròn mắt.

"Cô dẫn bọn họ đến làm gì? Người tôi muốn tìm là Triều Nhan! Là Triều Nhan! Không phải mấy tên đàn ông to xác này!"

Tiêu Hòa tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Lúc nói chuyện điện thoại, ông cũng không nói muốn tìm ai, bảo tôi dẫn nghệ sĩ đến, tôi không phải đã dẫn đến rồi sao? Còn một hơi dẫn đến mấy người luôn."

Nói xong, chỉ vào Hoắc An và mấy người kia.

Tiếp đó, thấy ông Khổng tức giận, cô lại nói: "Ông Khổng, ông đã nói đến đây thì tất cả đồ ăn thức uống đều do ông chi trả, ông sẽ không chối chứ? Tôi đã ghi âm rồi."

Vừa nói vừa chuẩn bị móc điện thoại ra.

Lúc này, gần như tất cả nhân viên trong khu nghỉ dưỡng đều vây quanh, tò mò xem náo nhiệt.

Ông Khổng thấy vậy, tức đến nghiến răng.

"Tôi đã nói thì đương nhiên sẽ làm."

Nghe vậy, Tiêu Hòa cười một tiếng: "Vậy thì tốt, mọi người cầm đồ vào đi."

Nói xong, ra hiệu cho mọi người đi vào.

Đợi Tiêu Hòa và những người khác rời đi, nhân viên công tác lập tức đến xin chỉ thị của ông chủ.

"Ông chủ, chúng ta thực sự phải miễn phí chiêu đãi bọn họ sao?"

Ông Khổng mặt mày khó coi.

Lúc đó ông ta muốn Tiêu Hòa dẫn Triều Nhan đến, không ngờ cô lại không hiểu ý, dẫn theo mấy người lộn xộn này đến.

Đằng này những người này lại toàn là minh tinh, ông ta không thể trực tiếp trở mặt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khu nghỉ dưỡng.

Ông ta chỉ có thể nghiến răng nói: "Năm người một con chó, cũng không ăn được bao nhiêu đồ, bọn họ muốn gì thì cho, nhanh chóng tiễn bọn họ đi là được!"

Nói xong, tức giận quay người bỏ đi.

Nhân viên công tác nhận được chỉ thị, quay về vị trí làm việc.

Rất nhanh, điện thoại nội bộ reo lên.

Là số phòng của Tiêu Hòa.

Nhân viên công tác bắt máy.

"Xin hỏi có gì cần không ạ?"

"Khu nghỉ dưỡng của các cô có hạt không?"

Tiêu Hòa hỏi qua điện thoại.

"Có ạ, khu nghỉ dưỡng có bán hơn mười loại hạt ăn vặt, nếu cô cần, tôi sẽ bảo người mang đến cho cô."

Tiêu Hòa: "Vậy thì trước tiên cứ mang đến một trăm cân đi."

"Bao, bao nhiêu ạ?"

"Một trăm cân." Tiêu Hòa lặp lại một lần: "Nếm thử trước, nếu ngon tôi sẽ gọi thêm."

Những vị khách khác mua đồ ăn vặt đều từng túi từng túi, nếu không thì cũng là bốn năm phần, nào có ai như Tiêu Hòa, vừa đến đã mua một trăm cân?

Nhân viên công tác giật mình, nhưng nhớ đến yêu cầu trước đó của ông Khổng, cô ta vẫn nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, gọi mấy người đẩy xe đưa đến.

Vô số hạt chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất.

Đợi bọn họ vừa đi, Tiêu Hòa kéo rèm cửa, thả Tiểu Quai ra, chỉ vào ngọn núi hạt đó.

"Ăn đi, thoải mái."

Tiểu Quai phấn khích quẫy đuôi, rất có nghi thức đeo cho mình một cái yếm, sau đó trực tiếp lao vào ôm hạt ăn ngấu nghiến.

Nó rất biết cách ăn hạt, răng cửa sắc nhọn cắn nhẹ, tách vỏ hạt là có thể bóc nguyên vẹn phần thịt hạt ra.

Hai tay trái phải phối hợp cùng lúc, động tác cực nhanh, không bao lâu sau, vỏ hạt đã chất thành một đống sau lưng.

Tiêu Hòa kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, thấy Tiểu Quai vừa bóc xong thì nhanh tay nhanh mắt cướp lấy.

Tiểu Quai ngây người, lỗ tai động đậy, lại bắt đầu bóc hạt óc chó.

Vừa bóc xong hạt óc chó nguyên vẹn, lại bị Tiêu Hòa lấy mất ném vào miệng.

Tiểu Quai lập tức trợn to đôi mắt không lớn của mình, đứng lên.

"Chít chít chít! Chít chít!"

Tức đến nỗi râu cũng dựng thẳng, chửi bới một trận.

Tiêu Hòa vội vàng bóc một hạt dưa bỏ vào móng vuốt nhỏ của nó.

"Trẻ con không được nói bậy."

Tiểu Quai là một con hamster biến dị, rất dễ dỗ dành, vừa nhìn thấy hạt dưa là vui vẻ ngay, lại tiếp tục hăng hái ăn hạt.

Tiêu Hòa vừa chăm nó vừa lấy điện thoại nhắn tin cho các nghệ sĩ.

[Thời gian tiếp theo mọi người tự do hoạt động, ngày mai chiều tối tập hợp rồi về, trong thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, ông Khổng chi trả, không cần khách sáo.]

Đây là lần đầu tiên mọi người hoạt động tập thể, cô lo lắng mọi người sẽ rụt rè, không thoải mái.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Tiêu Hòa hoàn toàn là dư thừa.

Mọi người căn bản không khách sáo.

Quản lý khu nghỉ dưỡng vừa mới đưa một trăm cân hạt cho Tiêu Hòa xong, vừa trở về vị trí làm việc đã thấy Hoắc An thay đồ thể thao, vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh quầy.

Ngũ quan cứng rắn, áo thể thao để lộ cơ bắp vừa vặn trên người cậu ta, thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, dáng người cao ráo, đứng thẳng lưng như cây tùng, mang lại cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.

Quản lý nhìn mà tim đập nhanh, vội đi tới.

"Anh có cần gì không ạ?"

Hoắc An gật đầu, rất lịch sự hỏi: "Xin hỏi, phòng tập ở đâu?"

"Tôi dẫn anh qua."

Nói xong, quản lý nhiệt tình dẫn đường, trong lòng như có một con nai chạy loạn.

Hoắc An đóng mấy bộ phim truyền hình đều là đề tài quân nhân, được gọi là người lính trong giới giải trí, không ngờ ở ngoài đời cũng yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như vậy, ngay cả khi đi nghỉ cũng phải tập luyện.

Rất nhanh, cô ta dẫn Hoắc An đến phòng tập của khu nghỉ dưỡng.

Phòng tập này rất lớn, có đầy đủ các thiết bị tập thể dục, huấn luyện viên riêng, còn có một bể bơi lớn.

Lúc này, đã có một số khách đang tập luyện.

Chỉ là nhìn qua đều là những người có thân hình giống ông Khổng.

Hoắc An vừa xuất hiện, lập tức tạo nên sự đối lập rõ rệt với bọn họ.

"Tôi có thể sử dụng những thiết bị này không?" Hoắc An trầm giọng hỏi.

Quản lý cười nói: "Ông Khổng nói, kỳ nghỉ này do ông ấy chi trả, các bạn có thể sử dụng các thiết bị trong khu nghỉ dưỡng, không cần trả bất kỳ khoản phí nào."

"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Hoắc An nói.

Lúc này, quản lý vẫn chưa hiểu ý của câu nói này.

Ngay sau đó, thấy Hoắc An mở ba lô của mình lấy ra túi cát đeo tạ, buộc vào chân, sau đó đứng lên máy chạy bộ.

Tít tít tít——